“Bị phán tử hình rồi
cũng đâu dễ dàng như vậy? Thiên Húc không muốn để tôi đi làm thử nghiệm
vấn đề này. Mặc dù anh ấy không nói ra nhưng tôi biết, anh ấy là sợ tôi
thất vọng. Nhưng mà tôi vẫn muốn cố gắng thử xem, dù chỉ còn một tia hy
vọng, tôi cũng không có ý định bỏ cuộc.”
Khương Bạch San vốn là một người không biết che giấu tâm sự của mình, Văn Mân vừa hỏi như
vậy, không tự chủ cũng buột miệng nói ra hết.
“Ừ, cô cũng
đừng suy nghĩ quá nhiều, anh ấy làm như vậy cũng chỉ vì đau lòng giúp cô thôi. Cô hãy thả lỏng tinh thần, cân đối lại dinh dưỡng, chuẩn bị tốt
cho việc mang thai, cô nhất định sẽ có, trực giác của tôi luôn rất đúng, cô hãy tin lời tôi.”
Trong khoảng thời gian này, mặc dù
công việc rất bề bộn nhưng Khương Bạch San vẫn không từ bỏ ý định muốn
mang thai, nhưng mà mỗi lần đều thất bại, Nếu nói cô không nản lòng là
không thể, nhưng bây giờ nghe được Văn Mân nói một câu khẳng định chắc
chắn như vậy, nói cô nhất định sẽ có con, trong lòng cô đột nhiên lại
tràn đầy hy vọng.
“Ừ, tôi tin chị, ngày nghỉ hàng tháng tôi
vẫn đến bệnh viện kiểm tra đều đặn, bác sĩ cũng nói độ dày niêm mạc tử
cung hiện giờ của tôi càng ngày càng bình thường rồi. Tôi nghĩ là, cứ từ từ điều dưỡng thân thể, có lẽ không bao lâu nữa là có kết quả rồi.”
Nói chuyện phiếm về vấn đề này thêm vài câu, Văn Mân đã tìm cơ hội thích
hợp chuyển hướng đề tài sang chuyện công việc của Phó Thiên Húc. Cô
không nên hỏi quá nhiều, dù sao công việc của bọn họ cũng có nhiều quy
định hạn chế về bí mật công việc, nhưng nếu không hỏi cô lại thấy không
yên tâm. Tính theo thời gian, nếu kiếp trước có chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì hiện tại cũng có ít nhiều manh mối rồi.
“Đúng rồi, cô nói là công việc ở Sở nghiên cứu rất bề bộn, sau khi trở về từ Mỹ cô vẫn bận rộn tới bây giờ, vậy mà chồng cô không có ý kiến gì sao?”
“Anh ấy ư, anh ấy còn bận rộn hơn tôi nữa. Lúc ấy tôi còn nghĩ sao anh ấy
đột nhiên nghĩ đến chuyện đưa tôi đến Mỹ hưởng tuần trăng mật, hóa ra là anh ấy còn mang theo công việc nữa. Cụ thể như thế nào anh ấy cũng
không nói, sau khi đến Mỹ, anh ấy ném tôi lại khách sạn rồi một mình ra
ngoài, trời còn chưa tối thì anh ấy còn chưa trở về. Có đôi khi anh ấy
còn qua đêm khiến tôi vô cùng tức giận, may mắn là ba ngày cuối cùng anh ấy cũng dành thời gian đi dạo với tôi.”
“Vậy sau khi về nước anh ta cũng bề bộn rất nhiều việc sao?”
“Đúng vậy, công việc của anh ấy không có lúc nào là không bận. Nhiều lần thấy anh ấy cực khổ như vậy tôi cũng rất đau lòng, nhưng anh ấy chỉ luôn
cười khổ mà nói, anh ấy cũng hy vọng có thể được nhàn rỗi, nếu bọn họ
được nhàn rỗi chứng tỏ người dân đều được sống một cách an ổn, không có
án mạng phát sinh, có ai lại không muốn đâu? Anh ấy đã nói như vậy, tôi
cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ hy vọng lúc ở bên ngoài anh ấy chú ý nhiều hơn đến an toàn của bản thân mình.”
Nghe vậy, nỗi bất an trong lòng Văn Mân càng lớn. Nhưng cô cũng không có cách nào, lại
không thể trực tiếp mở miệng nói với Khương Bạch San, trong mấy tháng
tiếp theo, có thể chồng cô sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cho
nên cô hãy bảo chồng cô tránh đi một thời gian. Còn chưa kể đến, lời này nói ra có thể khiến Khương Bạch San khó chịu, nghĩ đến việc cô ấy quan
tâm Phó Thiên Húc, cho dù cô ấy tin lời cô nói thì với tính cách của Phó Thiên Húc, không có khả năng anh ta sẽ rời bỏ công việc.
Hơn nữa, cô mơ hồ cảm thấy được, chuyện phát sinh sau này có thể có quan hệ với việc Phó Thiên Húc đến Mỹ trước đó. Nếu là như vậy, hiện tại muốn
tránh cũng tránh không được nữa rồi. Hơn nữa, một vụ án mạng nếu đã âm
thầm điều tra lâu như vậy, mọi chuyện trong đó nhất định không hề đơn
giản.