Lúc Văn Mân nhận được điện thoại của Khương Bạch San thì bụng cô đã lộ ra rồi.
Hôm đó, cô cùng Văn mẹ vừa đi làm kiểm tra thai kỳ trở về nhà, mới bước tới cửa đã nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
“Ai gọi tới cũng thật đúng lúc, chúng ta vừa mới về tới nhà đã đổ chuông
rồi.” Văn mẹ đang đứng ở cửa vừa than thầm vừa buông túi xách, nhanh
chóng bước lại phía sô pha vẫn không quên ngoảnh đầu lại dặn dò một câu: “Nhóc, con đi chậm lại một chút, phải cẩn thận, biết không?”
Văn Mân trợn tròn mắt vẫn cố gắng kìm nén xúc động gật gật đầu, mẹ cô vẫn
nhưu cũ, việc gì cũng cẩn trọng quá mức. Cũng may là cuối cùng cô và
Tiếu Đồng cực lực phân giải mới bảo trì được quyền lợi ngủ chung, nếu
không lúc này Tiếu Đồng còn không biết ấm ức đến mức nào.
Tiếu Đồng còn có tâm tư đùa giỡn nói với cô mấy câu, nói cái gì mà vừa cưới vợ về đã bị nghẹn đến thành hòa thượng ròi.
Nghe mấy lời này, cô vừa tức giận lại thấy buồn cười. bất quá nghĩ lại thấy
cũng hiểu được phần nào. Bọn họ vốn đang ở thời kỳ tân hôn, không chỉ có mình Tiếu Đồng là xử nam mới khai trại không bao lâu mà chính cô có lúc cũng muốn. Chẳng qua là, nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, hai người không
hẹn mà cùng lựa chọn nhẫn nại, dù sao cũng chỉ chịu đựng thêm nửa năm
nữa thôi. Mặc dù theo như bình thường, chỉ cần chú ý ba tháng đầu và ba
tháng cuối của thai kỳ không làm gì, thời gian còn lại cẩn thận một chút vẫn là có thể.
Điều khiến Văn Mân hài lòng chính là, mặc dù Tiếu Đồng thỉnh thoảng sẽ giả vờ oán hận vài câu nhưng chuyện này cũng
rất phối hợp, cũng không bày ra mấy cái lý luận khoa học để tranh luận
thêm gì.
Văn Mân đang mải suy nghĩ tới tận đâu, đột nhiên bị giọng nói của Văn mẹ cắt đứt.
“Nhóc, là điện thoại của con, cô ấy nói là bạn của con, gọi là Khương Bạch San thì phải.” Văn mẹ bịt lại ống nghe điện thoại, xoay người nhẹ giọng nói với cô một câu.
Nghe thấy tên này, Văn Mân xoay người ngồi
xuống sô pha, động tác hơi khựng lại một chút nhưng lập tức khôi phục
lại bình thường.
Từ lần trước lúc Khương Bạch San nói sẽ
cùng với chồng đi New York hưởng tuần trăng mật, sau đó hai người cũng
chưa liên lạc lại với nhau. Trong khoảng thời gian này cô cũng bận rộn
lo lắng chuyện đứa trẻ cho nên không nghĩ tới Khương Bạch San nữa.
“Bạch San.”
“Văn Mân, cuối cùng cũng có thời gian gọi điện cho chị rồi, chị không biết
thời gian này em bận rộn đến mức nào đâu. Chị nói xem, sao lại có người
lãnh đạo như vậy, mới được nghỉ phép có vài ngày, tôi vừa từ Mỹ trở về
đã bị bắt đi làm khổ sai, bận rộn đến mấy tháng liền.”
Giọng điệu ồn ào oán trách quen thuộc khiến cho khóe miệng Văn Mân cũng cong lên.
“Người lãnh đạo không ra gì kia sẽ không phải trùng hợp chính là họ Tiếu đi.”
“Còn không phải sao, chị cũng nên nói vài lời công đạo nha, không có ai
thong dong tự tại hưởng thụ hạnh phúc lại ép cấp dưới của mình làm việc
như khổ sai cả, đúng không, đúng không?”
Câu oán hận nửa thật nửa vui này, giọng nói vui vẻ lạc quan khiến cho người nghe không khỏi vui mừng.
“Chuyện này cũng không thể trách tôi được, tôi lần đầu mang thai nên Tiếu Đồng
mới lo lắng như vậy. Thời gian trước anh ấy nghỉ phép tương đối nhiều,
bất quá sau này sẽ không vậy nữa. Bây giờ đã có mẹ ở nhà lo lắng giúp
tôi rồi, Tiếu Đồng cũng có thể yên tâm bắt tay vào công việc.”
“A! Chị có thai rồi?” Sau một tiếng thét kinh hãi, bên kia điện thoại tạm
dừng vài giây, lập tức ồn ào trở lại: “Chức mừng, chúc mừng, sao chị
không nói sớm với tôi một chút? Tôi cũng vui mừng thay chị, bất quá, bây giờ nói ra cũng không muộn, ha ha. Chúc mừng chị, Văn Mân! Chị sắp
được làm mẹ rồi.”
Mặc dù giọng nói của Khương Bạch San vẫn
vui vẻ ngọt ngào như cũ nhưng trực giác nhạy bén của Văn Mân đã nhận ra
trong đó có một vài tia mất mác. Cô lập tức hiểu ra đó là chuyện gì, sau khi điều chỉnh lại ho hấp của mình mới đắn đo hỏi lại: “Cô thế nào? Có
đi làm điều trị không?”