Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Chương 172: Chuyện cũ của Văn mẹ 1




Nhìn bóng dáng Văn mẹ biến mất hoàn toàn ở cửa, ba Văn mới đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt vạt áo của mình, lúc ngẩng đầu lên nét mặt ông vẫn hờ hững như cũ, nhìn về phía Văn Mân cùng Tiếu Đồng liếc mắt một cái, ý bảo hai vợ chồng theo đến thư phòng.

Văn Mân sờ sờ mũi, liếc mắt nhìn về phía phòng bếp xem thử mẹ mình đang làm cái gì, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng cười xấu hổ, cảm thấy cha mẹ mình đúng là chuyện bé xé ra to rồi.

“Đi thôi, chúng ta thử nghe xem ba nói gì trước đã.”

“Ừ.”

Văn mân mặc kệ Tiếu Đồng gõ nhẹ vài cái lên đầu mình, theo anh bước vào thư phòng. Vừa tới cửa, hai người đã nhận được ánh mắt đầy ý cười của ba Văn.

“Ngồi đi, uống trà với ba một lát.”

Ba Văn không vội vàng giải thích lý do kêu bọn họ tới thư phòng mà chậm rãi bày ra một bộ ấm trà tinh xảo đặt lên chiếc bàn gỗ.

Tính cách của Văn Mân vốn hơi nóng nảy, hơn nữa những yêu cầu mẹ cô đưa ra còn có chút quá đáng, ngay cả khi không phải là thời khoa học chưa tiến bộ như thời cổ đại, cha mẹ người ta cũng không quản lý đến chuyện phòng ngủ của con mình. Mẹ của cô đúng là quan tâm quá nhiều, cô và Tiếu Đồng không phải là con nít, làm viêc gì cũng đã biết cân nhắc đúng sai.

Nhưng cô vừa mới há miệng còn chưa kịp nói lời nào liền cảm giác được bàn tay Tiếu Đồng đang nắm tay cô càng siết chặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh cũng nhìn lại cô lắc lắc đầu.

“Uống thử đi, xem hương vị của loại trà này như thế nào?”

Động tác thành thạo như vậy, chỉ một lát đã chuẩn bị xong ba chén trà, đem hai chén đặt tới trước mặt hai người bọn họ.

VĂn mân không còn cách nào khác, nếu đã bỏ lỡ thời cơ mở miệng nói chuyện tốt nhất thì đành tiếp nhận chén trà, uống trước rồi nói chuyện sau cũng được.

Trà này có hương vị khác với những loại bình thường, trong quá trình pha trà không hề ngửi thấy mùi hương tỏa ra, đến lúc cầm lên đặt trước chóp mũi ngửi ngửi một lát cũng chỉ ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cho đến khi thử uống vào một ngụm mới từ từ cảm nhận được hương vị mát lạnh tỏa ra từ bốn phía. Đợi đến lúc uống hết ngụm trà cuối cùng mới cảm nhận được hương vị đậm đà lưu lại nơi khóe miệng.

“Ba, đây là loại trà gì vậy? Hương vị của nó sao không giống với mấy loại trà trong nhà mình.”

Khát vọng đối với mỹ thực vốn đã ăn sâu vào trong tủy của Văn Mân, cho nên sau khi thưởng thức chén trà này, khát vọng ấy cũng bị khơi dậy, đến nỗi ngay cả những chuyện muốn hỏi trước đó cũng ném lại sau đầu.

“Đây là một loại trà tự nhiên, ba và mẹ con tìm được lúc đến thăm người dân trong một bộ lạc, bọn họ gọi nó là lá trà, được họ dùng thay kem và bàn chải đánh răng. Sau mỗi lần ăn cơm, chúng ta liền ăn thử lá trà này, thấy hương vị của nó rất được nên mới mang về một ít. Con cũng thích sao?”

“Vâng, hương vị lá trà thực thanh mát, không giống với các loại trà đang bán trên thị trường, hương vị rất thơm, nhưng lại khiến người ta có được cảm giác hơi dân dã.”

“Ừ, thích là tốt rồi, nếu con thích, ba sẽ giữ lại cho con, con hiện tại không thể uống nhiều, chờ sinh đứa bé xong rồi con rồi lại lấy ra uống.”

Nhắc đến đứa bé, Văn Mân lúc này mới chợt nhớ lại mục đích ban đầu khi bước vào phòng.

“Ba, vừa rồi ba cũng không giúp con thuyết phục mẹ con, đâu có ai giống như mẹ vậy, con và Tiếu Đồng đã là vợ chồng, làm gì có chuyện bắt hai người ngủ riêng chỉ vì mang thai đâu, chuyện này mẹ đúng là không nói đạo lý rồi.”

Nghe con gái nói ra oán hận trong lòng, ba Văn chỉ cúi đầu, chậm rãi uống cạn chén trà rồi ngồi đó trầm ngâm nửa ngày.

“Con gái, chuyện này cũng không thể trách mẹ con được, là vì trong lòng bà ấy còn có khúc mắc.”

“Khúc mắc!?” Văn Mân hới nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu, ngay sau đó đột nhiên giống như ý thức được chuyện gì: “Ba! Chắc không phải là ~~”

“Đúng vậy, mọi chuyện đúng như con đang nghĩ.”

Nghe thấy lời này, trong lòng cô càng thêm rối rắm, sao cô chưa bao giờ biết đến chuyện này, trong lòng cả kinh, tay cũng không tự chủ mà run lên.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Văn Mân, trong lòng Tiếu Đồng âm thầm thở dài một tiếng. Vừa rồi lúc ở phòng khách, anh cảm thấy được có thể Văn mẹ đã từng trải qua chuyện gì đó, cho nên lúc tới thư phòng mới ngăn cản Văn Mân lên tiếng hỏi trước.