Văn Mân không mở miệng hỏi thêm gì, chỉ là nhấc bình trà vẫn đặt ở khay trà lên, rót vào cái chén trước mặt mình thêm một ít trà sữa, sau đó cầm chén trà này lên đặt vào tay cô ấy. Cô hy vọng sự ấm áp của ly trà sữa có thể giúp cô ấy có thêm dũng khí tiếp tục nói chuyện.
“Văn Mân, trước đó giáo sư Tiếu đã xác nhận thân phận của người bị hại, đem ảnh của người đó đưa cho Phó Thiên Húc, lúc ấy tôi nhìn tấm ảnh cũng không có cảm giác gì, bởi vì người trên ảnh tuy rằng xinh đẹp nhưng trang điểm khá cầu kỳ, ít nhiều cũng mất đi một chút cảm giác chân thực. Hơn nữa, sau khi biết được cô ấy làm người mẫu, chị cũng biết, cái nghề này vốn dĩ khiến cho người ta không tự chủ sinh ra một vài ý tưởng không đứng đắn, mà cô ấy lại chết thảm như vậy, cái ý tưởng này lại càng phát triển mãnh liệt.”
Nghe lời miêu tả của Khương Bạch San, Văn Mân cũng chỉ hơi nhướng mày một chút, không phát biểu ý kiến gì. Bởi vì cô biết, cái loại tư tưởng này không riêng gì Khương Bạch San mà rất nhiều người cũng có.
Cũng giống như cô ở kiếp trước, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp của riêng mình, sau đó lại nhanh chóng có được thành tựu, hơn nữa bề ngoài cũng khá xinh đẹp, lúc cô tham gia vào thương giới, nơi nơi đều đồn đãi cô dùng sắc đẹp để lấy được tiền tài.
Kỳ thật lúc mới bắt đầu kinh doanh, cô cũng không từ bất cứ thủ đoạn nào, toàn bộ đều dựa vào sự phấn đấu ngày đêm không mệt mỏi từng chút từng chút tích lũy của cải.
Kể từ đó, những tin đồn cũng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa đối với cuộc sống, bản thân cô cũng hết hy vọng vào tình yêu, cô từng rơi vào tuyệt vọng, lại nghĩ bọn họ đều muốn ép cô vào đường cùng như vậy, cô làm sao có thể để cho bọn họ được thỏa mãn.
Quả nhiên, sau đó cô đã dùng mọi thủ đoạn, việc làm ăn càng ngày càng tốt, sự nghiệp phát triển càng ngày càng thuận lợi. Nhưng mà, theo mức độ tăng dần của tiền bạc, trong lòng cô cũng càng ngày càng trở nên trống rỗng.
“Sau đó, trong quá trình điều tra tôi mới từ từ thấy được rất nhiều hình ảnh đời thường của cô ấy. Tôi thật sự rất khó đem hình ảnh một cô gái không chút phấn son cười sáng lạn dưới ánh mặt trời với người phụ nữ trang điểm cầu kỳ trong ảnh chụp trên tài liệu liên hệ cùng nhau. Cô ấy, thật ra chỉ là một nữ sinh nho nhỏ mang giấc mộng bước trên đài chữ T mà thôi (cái đài để người mẫu biểu diễn catwalk ấy), cô ấy còn trẻ như vậy, lúc chết đi mới vừa tròn hai mươi tuổi.”
Ngay cả Khương Bạch San cũng không phát hiện, cô bất tri bất giác dùng từ “cô ấy” thay vì từ “người bị hại”, cô là thật sự sâu trong nội tâm không muốn dùng ba chữ lạnh như băng ấy để hình dung một cô gái trẻ với đôi má lúm đồng tiền rất xinh đẹp.
“Tôi cũng đã nói, cô ấy là cô gái rất có khí chất, thông thường, những người bước chân vào giới người mẫu ít nhiều đều bị lây nhiễm một chút mùi vị của thế tục, nhưng cô ấy lại không như vậy. Sau đó, lúc Phó Thiên Húc điều tra các mối quan hệ thân cận của cô ấy mới biết được, cái khí chất thanh tao của cô ấy là từ đâu mà có. Cô ấy xuất thân từ dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo sư đại học, cô ấy từ nhỏ đã giỏi cầm kỳ thi họa, thành tích học tập rất xuất sắc, hiểu chuyện, cuộc sống của cô ấy thuận buồm xuôi gió.”
Nói tới đây, Khương Bạch San lại thở dài một tiếng, theo lý mà nói phải như vậy, theo lý mà nói một cô gái như thế hẳn là phải cách xa cái vòng luẩn quẩn kỳ quái này mới đúng, nhưng mà…, cô chỉ có thể cảm thán một câu “thế sự vô thường”.
----
Lời người edit:
*Đóa hoa điêu linh: Bông hóa tàn úa, bông hoa héo tàn, bông hoa bị tàn lụi...
Ban đầu ta định để tên chương này là đóa hoa héo tàn nhưng đóa hoa điêu linh nghe có vẻ hay hơn nên mình quyết định để tên này. Các nàng nếu có ý kiến cứ góp ý nhé, hoan nghênh hoan nghênh