Chốn Tình Nhân

Chương 13




13.

Hứa Xuyên Hòa chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có thể sở hữu khoảng thời gian rảnh rỗi và tự do trong cuộc sống như bây giờ. Sự tồn tại của Tiểu Linh thậm chí giải quyết hết thảy mọi bất an và đau khổ của hắn, bỏ qua cả nỗi cô đơn đang ngày càng gia tăng trong lòng.

Hắn đã gần chạm tới thiên đường. Gần đến nỗi hắn chẳng phải nhà thơ, nhưng lại có thể viết ra từng câu chữ rất thơ.

Vào một đêm nào đó giữa tháng tám, Tiểu Linh ngồi cạnh Hứa Xuyên Hòa vuốt ve từng đường cong của đóa Linh Lan trong bức tranh. Cậu chiêm ngưỡng nó thật lâu, “Trong chốn tình nhân có tình nhân.” Cậu lặp lại nó trong niềm hạnh phúc vô bờ, và ngồi sánh vai với Hứa Xuyên Hòa trên cây Sala. Đôi chân hai người nhấc lên từng làn nước trong vắt giữa mặt hồ.

Sao trời giăng kín khắp nơi, mặt hồ phản chiếu bầu trời vời vợi. Trong thoáng chốc chẳng thể phân biệt đâu là trời, đâu là đất. Hứa Xuyên Hòa đứng trên thân cây, dang hai tay và thả người xuống hồ. Thân thể hắn trôi bềnh bồng giữa mặt nước, cắt ngang dãy thiên hà rực rỡ.

Tiểu Linh nhảy xuống hồ và bơi đến bên hắn. Cậu trở mình nằm ngửa trên mặt nước, đoạn nắm chặt tay Hứa Xuyên Hòa. Cậu thực sự muốn mãi ngước nhìn bầu trời như thế này. Cậu thực sự hy vọng thời gian và thế gian chấp nhận mình ở bên Hứa Xuyên Hòa mãi mãi.

Giữa bầu không khí yên ắng bỗng vang lên tiếng thở dài nhẹ hẫng. Tiểu Linh ngạc nhiên, hỏi: “A Xuyên, anh đang thở dài hả?”

Hứa Xuyên Hòa đáp, trong giọng điệu ẩn chứa nỗi cô đơn: “Ừ.”

“Anh sao vậy?” Tiểu Linh khẽ nhíu mày.

Hứa Xuyên Hòa đứng thẳng dậy, bỗng cụp mắt xuống: “Kỳ nở hoa của Linh Lan sắp kết thúc.”

Tiểu Linh nghiễm nhiên nhận thức sự thật ấy rõ hơn Hứa Xuyên Hòa. Dạo gần đây cậu ngày càng thích ngủ, ước chừng cuối hè này cậu phải biến mất. Chỉ có thể chờ đến mùa hạ năm sau, hoa Linh Lan lại nở rộ.

“Còn mấy ngày nữa mà.” Tiểu Linh an ủi. “Hơn nữa, đâu phải hai mình không thể gặp lại.”

Hứa Xuyên Hòa nói không nên lời, vẻ mặt thoảng qua nét gì đó mất mát. Hắn bơi trở lại bờ, lấy khăn tắm trong vali lau khô người rồi mặc quần áo vào.

“A Xuyên.” Tiểu Linh ướt nước đến gần hắn. Cậu mấp máy môi, chạm vào mu bàn tay Hứa Xuyên Hòa. “Ngày sáu tháng sáu năm sau, anh vẫn đến tìm em. Đúng không?”

Hứa Xuyên Hòa nhìn Tiểu Linh, khóe môi khẽ cong: “Ừ.”

“Anh quên rồi à?” Tiểu Linh ngẩng đầu, thơm cái chóc vào hầu kết của hắn. “Muốn gặp em còn có một điều kiện quan trọng khác.”

Kỳ nở hoa và tình yêu của Hứa Xuyên Hòa.

Hơi thở nóng bỏng phả vào đôi môi hắn. Tiểu Linh nắm lấy cánh tay Hứa Xuyên Hòa, đặt lên eo mình: “Biết đâu em có thể ở với anh tới mùa thu đầu tháng chín?”

Hứa Xuyên Hòa kéo Tiểu Linh vào lòng. Hắn không thể nhìn cậu nữa, đôi mắt đỏ hoe sẽ tiết lộ trái tim yếu đuối của hắn. Hứa Xuyên Hòa phải thừa nhận rằng, hắn không thể sống thiếu Tiểu Linh.

Vẽ tranh, du hồ, ngắm sao, hôn nhau —— Ngày qua ngày làm những việc này, nhưng Hứa Xuyên Hòa chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán. Hắn và Tiểu Linh giống như một đôi chim tự do bay lượn ở đây, cũng tựa như đôi uyên ương nhàn nhã vui đùa trong nước. Họ bày tỏ tình cảm trong cuộc chạy đua với thời gian. Họ trao cho nhau tình nồng ý mật, tuy hai thể xác nhưng là một linh hồn.

Chạng vạng hôm nay, ánh chiều tà ráng màu đỏ tía. Tiểu Linh buồn ngủ đến mức không tài nào mở mắt. Cậu nằm nghiêng trên đống rơm, đang thiu thiu muốn ngủ. Hứa Xuyên Hòa bỗng đặt bút xuống, đoạn ôm cậu vào lòng. Tiểu Linh ngửi thấy mùi hương của hắn, bèn cố gắng chống đỡ ý thức.

“Tiểu Linh.” Hứa Xuyên Hòa xoa mặt cậu, ra lệnh. “Đừng ngủ.”

“Ưm…” Tiểu Linh lẩm bẩm. “Em không ngủ. Em muốn nhìn A Xuyên.”

Khi đôi môi chạm vào nhau, Tiểu Linh theo bản năng đáp lại Hứa Xuyên Hòa. Chỉ là lần này khác với trước đây, đôi môi cậu đột nhiên ngứa ngáy. Cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng lướt qua giữa hai cánh môi trong thoáng chốc.

Tiểu Linh ngây người nhìn Hứa Xuyên Hòa, gò má bỗng đỏ bừng lên.

Hứa Xuyên Hòa nhìn sâu vào cậu, một lần nữa dùng đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi khẽ mím của Tiểu Linh. Hắn thủ thỉ: “Em vào hoặc anh vào, chọn một cái đi.”