Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 64: Không chịu nổi




Bữa cơm hôm đó, là Mộc nương ép ta xuống bếp cùng bà, nói thật, ta vốn không định trở thành mẫu dâu hiền vợ đảm, nữ công gia chánh chẳng hề tinh thông. Trước đây mẹ ta có ép học thì ta cũng chỉ làm được các món ăn đơn giản ~.~

Nhưng cũng có một điều an ủi ta, Mộc nương cũng không khéo léo gì cho cam, ta cứ nghĩ ta là loại “chém to kho mặn” kinh khủng rồi, Mộc tiền bối cũng không xuất sắc hơn là mấy.

Mộc tiền bối nói rằng, trong nhà mọi việc Âu Dương lão nhân đều làm hết, từ nấu cơm, rửa bát, quét dọn, giặt quần áo,… còn Mộc nương chỉ ngồi chơi phơi nắng, cùng lắm thì trồng hoa cảnh ~.~

Mộc tiền bối còn nói, sau này ta cũng có thể đối xử với lừa nhỏ như vậy, nếu sinh được bảo bảo, lại càng không cần làm gì.

Ta cảm thấy, Diệp Phương Thành không hề giống Âu Dương lão nhân, y sẽ không bao giờ yêu chiều nương tử như thế… đến một câu còn không muốn nói, mà lời nào nói ra là thiếu muối lời đó, bản thân y có lẽ không coi ta là nương tử…. Ta cũng chả cần, đâu phải cứ xxx một đêm là nghiễm nhiên trở thành phu thê, kể cả có bái đường, cũng không thể tính toán. Ta vẫn chưa nguôi cái ý định muốn bỏ đi.

Cơm trưa, vẫn chỉ có ba người.

Bàn ăn có bốn cái ghế, ta ngồi vào một ghế, Mộc tiền bối ngồi đối diện, Diệp Phương Thành như một cái xác không hồn lù lù bước vào, kéo ghế bên cạnh Mộc nương ra, Mộc nương nhanh nhẩu dùng chút công phu đạp gãy chân ghế.

- Thành Nhi, ngươi ngồi bên kia đi! – Mộc Nương sai khiến.

Diệp Phương Thành như một cái máy cứng ngắc, hoặc một con lừa nghiễm nhiên tuân mệnh chủ nhân, thờ ơ lĩnh ý, không liếc qua ta một cái nào, kéo ghế ngồi xuống.

Ta để ý, y ăn rất từ tốn, gọn gàng, mà có vẻ là người coi trọng sạch sẽ.

Ta nhìn mình và y là hai sự tương phản, đành len lén nhặt mấy hột cơm vung vãi, không biết vứt đâu, dính dính vào sau ghế của y. Y có lẽ thừa biết nhưng không để tâm.

- Thành Nhi, một nửa số món ăn hôm nay là nương tử ngươi làm, ta chỉ làm mấy món rau dưa đơn giản, còn cá kho, thịt xào… đều là Tiểu Ly trổ tài, ngươi còn không mau nếm thử! – Mộc nương thể hiện rõ ý đồ xúc tác cho mối quan hệ giữa ta và y.

Mộc nương cũng nếm thử một miếng cá kho.

- Cháy một chút, cũng hơi mặn, nhưng hương vị chung quy cũng không tệ! – Mộc nương gật gù.

Y vẫn như cũ chỉ gắp rau dưa, các món của Mộc nương làm, không hề động đũa đến món mặn. Mộc nương cười trừ:

- Tiểu Ly, bình thường y không hay ăn thức ăn mặn, mai đổi lại, ta sẽ làm món mặn, ngươi làm món nhạt, canh rau!

- Ta biết mà, trông y hoàn toàn giống như một kẻ ăn thiếu muối! – Ta không kiêng nể tự thưởng thức một miếng cá trong miệng, công phu dù vừa ăn vừa nói cũng không thể hóc, còn rút xương từ trong miệng ra, có chút thô lỗ, nhưng là ta cố tình – Ta nghĩ sau này người luộc rau, cũng nên bỏ thêm muối, ai không ăn ráng chịu!

Có cái con người, dù đá xoáy thế nào cũng bàng quan.

Mộc nương lại nghĩ ra chuyện tốt khác để xúc tiến, bà ăn thêm một vài miếng rồi vội đứng lên.

- Ta phải mang cơm cho cha các ngươi, các ngươi vui vẻ dùng bữa, ta tiện xuống trấn mua sắm, chơi bời, tối nay ta sẽ không về!

- Khoan… khoan… ta cũng muốn đi! – Ta gọi theo nhưng Mộc nương đã nhanh chân chuồn trước.

Ta thở dài, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi dồn tất cả các thức ăn mặn vào bát mình, không ai ăn thì ta đành tự thưởng hết cho mình, đây là công sức của ta, hơn nữa lãng phí thức ăn cũng là một tội.

Nhét đầy cái bụng căng, ta đã dùng tốc độ thường ngày ăn hết ba chén cơm nhưng y vẫn chưa ăn xong một chén. Ta đập đũa xuống bàn, chống hông vênh mặt:

- Ngũ hoàng tử, ta đã có công nấu cơm, vậy phiền ngươi rửa bát!

Không liếc y thêm cái nào, ta trở về phòng, đóng cửa, nằm ngửa ngủ trưa.

Lúc chiều muộn ta dậy, tò mò ngó ra nhà ngoài xem, thấy bát đũa đã dọn sạch sẽ.

Hô? Ngũ hoàng tử lại đi rửa bát sao? Chuyện này lạ nha, ta không nghĩ là lời nói của mình lại có trọng lượng đến vậy.

Ta định đi ra cửa, xuống bếp xem có cái gì để nấu bữa tối thì đụng phải y. Y vẫn một thân bạch y tinh khiết, thơm tho, thậm chí quần áo không một vết nhàu. Có thật là y đã rửa đống bát không vậy, ta nhớ là cái nồi kho cá bị cháy, nếu cạo nồi rửa sạch cũng khá là mất công đây, không xắn tay áo lên càng không thể ~.~

Y điềm nhiên đi ngang qua ta, không chào hỏi. Ta để ý rằng nếu bình thường không có việc cần thiết, y sẽ không sẵn sàng mở lời, trò chuyện phiếm lại càng không có khả năng. Chỉ khi nào ta làm ra chuyện lố bịch vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, y mới bật ra mấy chữ! >”

[ Sự thật cách đó mấy canh giờ.

Bên con suối gần trang viên, có một cặp hắc y nhân ngồi trên bờ đá, hì hục kì cọ chén bát. Giữa trời nắng gắt, mồ hôi hai gã đổ ròng ròng mà cái nồi vẫn chưa cọ sạch. Thời này người ta chỉ rửa bát bằng nước và vỏ chanh.

- Sư huynh, thê tử của điện hạ nên gọi là gì?

- Ai biết? Điện hạ chưa chính thức thừa nhận, cứ gọi là thiếu phu nhân đi! – Thuộc hạ bên phải cầm giẻ chùi chùi – Nhờ ơn thiếu phu nhân, lần đầu ta luyện công phu rửa bát!