Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 6




Sáng hôm sau, mặt trời mới ló đã có người đến giường làm phiền ta. Ta mở mắt ra ngơ ngác, thì ra là một cung nữ?

- Quý phi nương nương, người tỉnh!

Ồ, quả nhiên người xuất hiện rồi, có người rồi. Cung nữ thoạt trông thô kệch kia đỡ ta dậy, còn lễ phép mà nói:

- Nương nương thánh an, nô tỳ xin đem khăn mặt, nước và y phục tới!

Uh, đem nhanh lên, xong ta còn phải hỏi ngươi hoàn cảnh nơi này.

Cung nữ đó đem đồ lên phòng cho ta, dựa vào ánh mắt nàng nghiêm túc có phần lãnh đạm, ta hi vọng đây không phải cung nữ theo công chúa ta từ lâu, nếu không ta lại phải bày đặt ra việc ta mất trí nhớ a?

- Này, ngươi là người nước này hay là nước Tùy gì đó? – Ta rốt cuộc lên miệng dò hỏi.

Cung nữ vẫn cúi đấu, cẩn thận thấm ướt khăn mặt.

- Nương nương chắc đã quên, nô tỳ tên Tiểu Tiên, được thượng cung phân phó hầu hạ tân quý phi mấy ngày trước…

- Ồ… vậy ra ngươi là người nước này… này này, ngươi biết gì về ta?

- Bẩm, nô tì chỉ hay, nương nương là công chúa em gái Tùy quốc hoàng đế, đến Đông quốc này chiêu thân cùng vạn tuế gia… – Tiểu Tiên kia ngước lên nhìn ta, trong mắt có chút tò mò khó hiểu.

- Thôi được rồi! – Ta đành dần dần tìm hiểu tiếp vậy.

- Ta không có tùy tùng người Tùy quốc sao?

- Bẩm nương nương, vốn là có, nhưng trước đại hôn một ngày, các tỳ nữ của người nhiễm phong hàn, còn đang được chữa trị…

Tiểu Tiên nói ngắn gọn, dường như không dám nói nhiều, dâng phía lên ta khăn mặt ướt, bỗng nhiên lại lên tiếng:

- Để nô tỳ hầu hạ nương nương…

- Ta tự làm được! – Ta nói từ chối, nhưng cung nữ kia đã đứng lên đi về phía ta, hăm hăm hở hở.

- Ta có thể từ làm! – Dự tính của ta có chút bất ổn, tại sao cung nữ này lại có phần thất lễ như vậy.

Tiểu Tiên cầm khăn mặt, túm tay lấy ta, cô ta khỏe khủng khiếp, đã thế còn cười cợt mà nói rằng:

- Bẩm nương nương, đây chính là trách nhiệm của nô tỳ!

Nói rồi dùng khăn chà lau gương mặt ta, ánh mắt thấp thoáng ngoan độc. Này, ngay cả một nô tỳ cũng muốn khi dễ nương nương? Rốt cuộc vai vế của ta thực sự là như thế nào?

Thấy ta phẫn nộ, Tiểu Tiên chuyển sang chừng mực chậm rãi, lau gương mặt ta nhẹ nhàng tỷ mỉ, giống như mẫu thân đang chăm sóc trẻ nhỏ.

Xong xuôi, ả còn đem đến y phục, giống như lễ phép mà nói:

- Nô tỳ xin hầu hạ nương nương thay y phục!

- Hừ, không khiến, ta dẫu sao cũng là nương nương của ngươi, tại sao ngươi có thể tùy tiện?

- Nương nương, hầu hạ người là bổn phận của nô tỳ!

Cung nữ thân hình thô kệch cứ nhiệt tình mà sán lại, dọa dẫm ta như thể nếu ta không đứng lên, ả sẽ lột sạch đồ của ta. Xem chừng cũng chỉ là thay đồ, hừ, ta không sợ, không lâu nữa ta sẽ cho ngươi một bài học.

Tiểu Tiên thoát nội sam màu trắng của ta, để lộ ra cái yếm màu hồng phấn, trên vai ta nổi rõ vết săm còn rất mới, là một đóa hồng Thần Hi khắc lên, vẫn còn cảm giác đau nhức…

Ta thấy Tiểu Tiên có chút đình chỉ động tác, đôi mắt nhìn chằm chặp vào vai ta, ánh mắt của ả khiến ta thấy bất ổn, giống như là cảm giác khi đối mặt với bộ mặt ác nhân của Thần Hi.

- Đưa đây! – Ta giật lấy áo mới từ tay ả, thực sự thấy có bất bình thường, là sự bất bình thường lớn.

Bỗng thấy Tiểu Tiên bật cười, đưa tay lên vuốt mặt, sau đó giật ra một lớp mặt nạ ra người khiến ta kinh hãi.

- Thần…. Thần… – Ta hoảng hốt không nói lên lời…