Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 41: Ta nhất định rời đi




Đêm đó ta ngủ không sâu bằng thường lệ, tại bởi ta có nằm mơ, trong mộng ta thấy mình bị ôm bởi một con quái vật mắt tím ~.~

Con quái vật mắt tím nói rằng, hãy hôn nó một cái để giải trừ phù phép. Ta đang chắc mẩm trong đầu nó là hóa thân của một siêu cấp soái ca hoàng tử, đang định hi sinh để hôn nó thì có một hoàng tử cưỡi thần mã khác đi qua…

Vốn trong giấc mơ lộn xộn, khi tỉnh dậy ta không còn nhớ chính xác, chỉ còn chút ít ý thức là Hoàng tử kia hết sức đẹp trai, hết sức cool… Vì thế ta đã bỏ con quái vật mắt tím mà chạy theo hoàng tử…

Hoàng tử thực là khiến ta ưng mắt a, khỏi cần mất công hôn con quái vật mà không chắc nó đã biến được thành soái ca ~.~ Hoàng tử có một gương mặt tuấn lãnh ( tuấn tú và có vẻ lạnh lùng như sao Hàn ấy), đôi mắt xám tro hờ hững, nhưng khi quét mắt qua có thể điên đảo chúng sinh…

Ta cứ nghĩ sẽ cùng hoàng tử sánh đôi, nào ngờ y lạnh lùng đạp ta xuống ngựa!!!

Sau đó anh em trai của hoàng tử chạy đến, một tên hoàng tử hùng hổ mắng ta không có liêm sỉ, vọng tưởng, trèo cao, không có lễ tiết, vv…

Một hoàng tử khác lại lịch sự an ủi ta, còn đưa cho ta khăn tay… Ta đang cảm động, hai mắt long lanh thì bỗng phát hiện ra, bên trong khăn kia đầy bọ cạp ~.~ Hoàng tử tốt bụng tao nhã chợt cười nửa miệng ác độc rồi cũng bỏ đi…

Ta bực tức chửi bới cả ba kẻ kia một hồi, sau đó quay đầu lại phát hiện ra con quái vật mắt tím vẫn ở đó, nó nhìn ta bi thương và phẫn nộ… Nó muốn trừng phạt, ăn thịt ta…

Sau đó thì ta bừng tỉnh, một giấc mơ dường như vô nghĩa lộn xộn…





Sáng dậy ta thấy tình trạng đã rất tốt, ta biết cũng không thể lưu lại chốn này lâu nữa, ngày nay hoặc ngày mai Thần Hi nhất định sẽ bắt ta trở về…

Thần Hi như thường lệ làm thịt thú rừng, đối tượng hôm nay là một con gà rừng khá bự, vì vậy hắn phải vặt lông >”

Ta cảm thấy người ngợm mấy ngày không tắm rửa khó chịu, vì vậy kêu hắn dẫn ta ra chỗ nguồn nước rửa mặt mũi chân tay…

Hắn dìu ta ra một con suối gần hang động, bên suối có nhiều tảng đá lớn nhỏ. Thấy hắn đứng lù lù, ta mới vênh mặt nói:

- Hi Nhi, ta rửa chân tay, còn muốn tắm cho thoải mái, ngươi có phép lịch sự thì quay mặt đi!

- Vết thương vẫn nên tránh nước, đợi hai ba ngày nữa…

- Ta không làm ướt đến chỗ bị thương là được chứ gì! – Ta từng bước lội xuống suối – Ta đói, ngươi mau đi thịt gà, còn nữa, phải phần ta hai cái đùi, hai cái cánh, cả phao câu nữa!

Bộ dạng ta vô cùng hồn nhiên, còn một chút tham lam đanh đá.

Sau đó ta làm ra bộ mặt khó chịu, kiểu như hắn đứng ở đây làm ta không tự nhiên mà tắm rửa. Hắn nhìn ta, đe dọa một câu:

- Một khắc thôi đấy! Quá một khắc lập tức không còn thịt gà… Còn nữa, nếu nàng đang tính chuyện đào tẩu, ta nói trước nàng sẽ không thoát khỏi tay ta đâu!

- Hứ, ngươi không nói đến ta cũng quên mất đấy! – Ta lè lưỡi, tỏ ra bất phục.

Hắn xoay người trở lại động, hắn tự tin như vậy vì cho là ta không thể đào tẩu? Đúng là ta vừa nãy tính kế ly gián hắn để đào tẩu đấy…

Không, sống chết ta cũng phải rời khỏi hắn, rời khỏi hoàng cung chết tiệt kia. Hắn có bản lĩnh cứ đuổi theo truy tìm ta, cùng lắm bị bắt lại thì coi như thất bại, bằng không ta vẫn liều một phần nghìn hi vọng này…

Ta ngó nghiêng rồi rời khỏi suối, vì vết thương nên không thể chạy nhanh nhưng vẫn cố hết sức mà bước đi, lẩn vào từng bụi cây cỏ…

Ta cũng đoán rằng sau một khắc, Thần Hi nhất định sẽ đuổi theo tóm ta về, nếu hắn biến thái một chút thì sẽ cho ta chơi trò mèo vườn chuột, đợi ta mệt mỏi không đi nổi nữa vì lạc đường hay đợi ta có cơ hội gần thoát khỏi khu rừng mới xuất hiện…

Ta chỉ biết niệm bồ tát thôi…

Quả nhiên sau đó lập tức xuất hiện một đoàn bồ tát, nhưng không phải bồ tát hiền!





Ta đang ngồi nghỉ tạm dưới một bụi cây gần đường mòn, chợt nghe tiếng bước chân, lại có cả tiếng người nói chuyện…

Có khoảng mười người a!

- Điện hạ, nhất định phải tìm sao? Người có chắc sẽ tìm được? – Một giọng giống như nữ tử.

Gọi là điện hạ? Là ai? Nhị, tứ, ngũ?

- Không thể nói trước, từng bước một ứng phó mới là hứng thú… – Một giọng nam tử bình thản dễ nghe cất lên, nhưng lại khiến ta muốn giật mình.

Giọng nói của Diệp Đông Doanh? Lẽ nào? Đúng là hắn, thực sự hắn đã bắn ta, và bây giờ muốn truy ra tung tích của ta?

Mồ hôi ta rớt ra khỏi trán, mặt mũi trắng bệch, khi những bước chân càng gần, ngay cả hít thở ta cũng không dám…

- Điện hạ, người muốn tìm ở đâu?

- Nàng ta bị thương, bát đệ ắt sẽ tìm nơi nào gần nguồn nước, có thể là một hang động, gần đó có thể tìm được thảo dược… – Thanh âm kia có vẻ chậm rãi mà tinh tế suy đoán.

Diệp Đông Doanh… hắn ta quả nhiên không phải kẻ hiền…

- Điện hạ, sau đó sẽ động thủ? – Lại một giọng khác hỏi.

- Có rất nhiều nước cờ… – Diệp Đông Doanh thâm sâu, trên gương mặt và giọng nói đều bày tỏ ra sự hứng thú – Nhưng ta nên chào hỏi một tiếng đã chứ…

Hắn biết ta không ở trong cung, chẳng cần vạch mặt vội mà nhân cơ hội ra ngoài tìm kiếm, hắn muốn gì? Tiếp tục giết người diệt khẩu? Hắn đang có toan tính gì…

Ta vì không thể tiếp tục nín thở, mới đánh liều thở ra khe khẽ, lập tức những bước chân kia dừng lại. Tâm trí ta lập tức bị treo ngược…

- Điện hạ?

- Ta nghe thấy có hơi thở của người… – Hắn cười thanh bạch, vẻ như vẫn đẹp đẽ tao nhã, nhưng lại khiến người ta hồn tiêu phách tán vì sợ hãi.





Ta cứ nghĩ số mình đến đây là tận, nào ngờ bỗng nghe thấy soạt một cái từ trên cành cây không xa, một bóng hắc y nhân lao xuống rồi phóng đi như tên bắn, lập tức đám người của nhị hoàng tử phân tán rồi đuổi theo.

Một, hai, ba, bốn… cả thảy chín người thuộc hạ của Diệp Đông Doanh đều đuổi theo, mà hắn cho phép bọn họ làm vậy, chỉ có điều quái lạ là hắn vẫn đang đứng ở nơi này chờ đợi quan sát…

Hắn quá tinh vi, lẽ nào hắn còn phân vân không chỉ có một người?

Mà hắc y nhân kia là ai? Tại sao cố tình lao ra đánh lạc hướng bọn họ như thể muốn cứu ta?

Trời ơi, ta cũng không thể nín thở được nữa, chết tiệt nhị hoàng tử, ngươi là đồ ác nhân, uổng công ta tin tưởng ngươi…