Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 34: Ám sát




Đến lúc tiến vào chân núi, mỗi người lại tản ra một hướng, cưỡi ngựa săn bắn theo ý thích.

Riêng ta và tiểu yêu thần vẫn chậm rãi thong đong ngắm cảnh. Ta còn đang tính xem làm thế nào cắt đuôi hắn để đào tẩu.

- Hi… à không điện hạ, người không có hứng thú săn bắn ư?

- Ồ, vội gì chứ?

- Người không thấy các hoành huynh của mình rất hăng hái sao? – Ta cố gắng khích tướng – Lát nữa tổng kết buổi đi săn, người không săn được nhiều thú, e rằng sẽ bị người ta đánh giá chê cười…

Thần Hi cưỡi ngựa chậm lại, đi sát bên cạnh ta, vui vẻ thản nhiên nói:

- Cơ Nhi đang lo lắng cho ta? Đừng lo, họ hầu như chỉ tập trung săn thất sắc hồ ly thôi, bao giờ họ săn được, ắt sẽ phát pháo hiệu tập trung… Mà trước đây mỗi lần săn bắn, ta đều không có thành tích!

- Hứ, ngươi không săn thì ta săn! – Ta nghịch ngợm cây cung tên – Ngươi ở đây đợi đi, hay đi đâu chơi tùy ngươi, ta đi săn đường của ta!

- Cơ Nhi, nàng còn không biết cách kéo tên, để ta dạy nàng trước!

Đột nhiên hắn phi thân, nhanh chóng ngồi sau ngựa của ta. Tên phong lưu tình thánh này còn cố dán sát vào người ta, tựa hồ muốn đem cả thân hình nhỏ bé của ta vùi trong lòng hắn, vô cùng ám muội.

- Này, ngươi đừng tùy tiện như vậy, ngồi xê ra… con ngựa này không chở nổi hai người đâu! – Ta hét lên

- Đừng hét lớn, Cơ Nhi! – Hắn cúi sát vào tai ta nhắc nhở, tiện thể thổi thổi vào đó hơi ấm nóng khiến ta thấy nhột – Nếu có người chú ý, e rằng thân phận của nàng sẽ bại lộ! – Hắn còn thuận thế cắn cắn lên tai ta.

Vì chỗ đó rất mẫn cảm, nên ta sớm nghĩ cách tránh né khỏi sự khiêu khích chơi đùa của hắn. Ta dùng sức cấu mạnh một cái vào đùi hắn.

Mặt hắn trong phút chốc trắng bệch vì đau đớn. Tuy nhiên vẫn cố giữ phong thái của một yêu thần hào hoa, hắn nhanh chóng cười đểu:

- Cơ Nhi, chỗ đó cũng rất nhạy cảm!

- Yêu tinh háo sắc, ngươi mau chết đi! Nhạy cảm này! – Ta nghiến răng cấu thêm phát nữa vào hông, ta không tin ngươi còn đùa giỡn được.

- Cơ Nhi, là nàng chuốc lấy!

Bỗng trong nháy mắt, hắn lấy ngân châm, châm lên huyệt nào đó trên mình con ngựa khù khờ, con ngựa hí lên một tiếng rồi trở nên hung hãn, phi đi như bay. Thì ra con ngựa này vốn không phải là ngựa ngu, mà là do hắn làm nó ra như thế…

- Chết tiệt, ngươi đem ta đi đâu? – Ta hò hét, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai.

Ta vung tay đấm loạn xạ vào người hắn, hắn không tránh né. Hắn chơi lại bằng cách lơi lỏng vòng tay, ta chút nữa là ngã nhào xuống, theo phản xạ chỉ biết túm lấy hắn.

Ta kinh hoàng khi thấy con ngựa liên tục phi nước đại trong rừng sâu, còn theo đường mòn leo lên những vách núi, chốc lát lại phi như bay xuống dốc vực…

Mọi thứ xung quanh cứ vù vù. Ta không quen với cảm giác mạnh này, nhắm chặt đôi mắt.

Bỗng nhiên ta thấy con ngựa hãm lại một chút.

Thì ra ngay phía trước là một khe núi nhỏ, phía dưới nhìn xuống là một dòng sông chảy cuồn cuộn qua từng ghềnh đá. Bọt tung trắng xóa đủ biết nước chảy mạnh thế nào.

Nếu rơi từ trên đây xuống không tan xác thì cũng chết vì nước cuốn!

Này khoan đã, con ngựa lùi lại, không phải là muốn lấy đà phi qua cái khe núi cả chục mét kia chứ….

Thần Hi, ta không muốn vì một chút kích động mà cùng ngươi sinh tử >”

Mắt ta trợn ngược cả kinh, con ngựa đã phi lên rồi…

- Cơ Nhi, nhắm mắt!

Đột nhiên tiếng nói và hơi thở của hắn rất gần, một cánh tay cũng siết chặt lấy mình ta. Khoảnh khắc con ngựa mạnh mẽ phóng mình băng qua khe núi cũng là lúc đôi môi khiêu gợi của hắn dán tại đôi môi nhỏ nhắn của ta…

[ Nếu từ xa có nhiếp ảnh gia nào chụp lại được khoảnh khắc này, ắt đó sẽ là một kiệt tác]

Chỉ có ta vì kinh hãi toàn tập, con mắt cùng trí não dãn ra, cái miệng nho nhỏ cũng cứng ngắc không thể khép…

Trước mắt ta, xa xa nước trắng xóa… gần gần là gương mặt tuyệt luân của yêu thần…

Con ngựa này thật khôn, sau khi an toàn phi qua vách núi, nó cũng dừng lại, đứng bên vách núi này lơ đãng ngắm cảnh, tạo điều kiện cho chủ nhân nó “bắt bướm vờn hoa” ~.~

Yêu thần chết tiệt, lợi dụng sự kinh hãi của ta để làm chuyện xấu. Hắn còn chưa ngừng lại đâu, cánh tay siết lấy ta không hề buông lỏng, cánh tay còn lại vừa cầm cương cũng chuyển sang luồn vào tóc ta, rũ xuống mái tóc tự nhiên, thoải mái vuốt ve…

Môi lưỡi hắn cũng thật bận rộn, bám dính lấy miệng ta không rời, ôn nhu cho đến khiêu khích, rồi lại mạnh mẽ nuốt vào… Thấy ta không an phận, hắn càng muốn hôn ta cho đến khi choáng váng ngạt thở, ý loạn tình mê…

Rõ ràng là ta thiệt thòi, là ta ủy khuất, ông trời, ta bị bất công! Ta đang bị trăn quấn, bị trăn ăn thịt >”

Hắn buông ta ra và chấp nhận ăn một cái tát không còn đủ khí lực.

Mặt ta chuyển sang màu đỏ như cà chua, hai mắt bốc lửa: