Xương cốt của nó trong tay Thần Hi vỡ vụn, nhuộm màu máu. Hắn duỗi lòng bàn tay ra, tro bụi rớt xuống…
Ta ngồi bệt xuống nền đất, gương mặt trắng bệch, nước mắt không tự chủ trào ra. Là do một phần kinh hãi, một phần uất ức oán giận.
- Ta không cho phép! – Giọng hắn còn đáng sợ hơn địa ngục – Không được xảy ra bất cứ nguy cơ nào…
Chỉ cần là mầm mống đe dọa, hắn cũng sẽ hủy hoại sao?…
Ta lặng đi trong giây lát…
…o0o…
Bỗng nhiên ta đứng dậy, phủi áo phủi quần, lẳng lặng đi về phía giường…
Gương mặt ta có lẽ vô cùng lãnh đạm, ta không biết so với Diệp Phương Thành nó có lạnh bằng không, nhưng chí ít đủ để ta có thể nói một cách bình thản mà phũ phàng…
- Ta cam đoan sẽ không rời khỏi phòng này nửa bước, cũng không nói chuyện với bất cứ ai, ngươi có thể tiếp tục giám sát… chỉ cần… đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta!
Ta nói rồi bình tĩnh kéo màn phủ xuống, xoay mình vào phía trong tường, cũng không cần bận tâm thái độ của hắn.