Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 23




Nhị hoàng tử đi trước, ta bám theo sau hắn. Thì ra cái địa đạo này trực tiếp thông đến Nguyên Thịnh cung của hắn. Có thể trong hoàng cung rộng lớn này sẽ còn nhiều cơ quan, địa đạo khác…

Tạm thời ta không còn bất cứ e ngại nào với hắn, bởi ta thấy rằng, nếu hắn có ý đồ xấu hay hãm hại ta thì đã nhanh gọn bí mật xử ta ở dưới đó rồi…

Haiz, cũng tại từ lúc đến đây đối mặt với con người đa đoan như Thần Hi, ta không lúc nào không thể buông lỏng tinh thần.





Oa, cung điện này cũng thật chất nha, đồ đạc không bày biện quá nhiều nhưng cực có bố cục và thẩm mỹ, hơn nữa mọi thứ đều tinh xảo thanh nhã, chỉ nhìn qua cũng thấy được giá trị tiềm ẩn…

Thư phòng Nhị hoàng tử vốn đã có rất nhiều sách rồi, chẳng lẽ là do không cất trữ được hết sách nên mới làm cái kho ngầm để cất sách quý?

- Quý phi nương nương, xin mời! – Hắn lại mời ta ngồi xuống bàn trà, còn phân phó nô tỳ mang điểm tâm đến tiếp đãi.

Ta ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn ngó nghiêng một chút, có vẻ hơi thất thố.

Bên cửa sổ thư phòng nhị hoàng tử, có nuôi một con vẹt màu đỏ tía.

Nhị hoàng tử nhìn thấy ánh mắt ta dán vào con vật ngộ nghĩnh xinh đẹp đó, bèn vỗ vỗ tay, con vẹt liền bay tới đậu trên vai hắn.

“ Hoàng tử cát tường! Hoàng tử cát tường!” – giọng con vẹt nheo nhéo y như tiếng bọn thái giám.

- Con vẹt này, có vẻ rất thông minh!

- Tạ ơn nương nương đã ban khen! - Diệp Đông Doanh vuốt ve con vẹt như một người chủ trân trọng vật nuôi.

“Tạ ơn nương nương đã ban khen!” – giọng con vẹt lặp lại, y hệt âm điệu của hắn khiến ta phá lên cười.

- Con vật này học nói rất nhanh, nương nương thử dạy nó một lần xem! – Hắn đưa con vẹt ra trước mặt ta một chút.

- Ngươi thật đặc biệt! – Ta khen nó một câu, xem nó có nói lại được câu đó hay không.

“Tạ ơn nương nương ban khen” – Con vẹt lại lặp lại câu nói ban nãy.

Đến lúc này nhị hoàng tử có chút lúng túng, y cười như để chữa cháy:

- Thật hổ thẹn, có những lúc nó không thể học ngay được…

- Đâu có!- Ta vươn tay vuốt đầu con vẹt – Ta thấy là nó còn biết giao tiếp, nó vừa cảm ơn ta…

- Nhi thần thấy nó có vẻ rất thích nương nương, nếu người không chê, nhi thần xin dâng tặng cho người! – Diệp Đông Doanh chân thành nói.

- Được sao? – Ta thầm nghĩ có con vật này cũng sẽ đỡ buồn chán, hơn nữa ta có thể dạy nó nói mấy câu “lợi hại” để chơi lại Thần Hi – Vậy ta xin nhận!

Xem ra, từ khi ta đến đây, vị nhị hoàng tử này là người dễ chịu nhất…

Sau đó, đám tỳ nữ bưng lên đến năm món điểm tâm, gồm các loại mứt và hoa quả. Mắt ta lập tức bị hấp dẫn bởi đĩa mận to đỏ mọng.

- Nương nương, xin cứ tự nhiên! – Nụ cười nhiệt tình của nhị hoàng tử thật khó để người khác khước từ.

- Được! – Ta với lấy một quả mận, khóe mắt cười – Ta thích cái này!

Bỗng ta cầm quả mận trên, hơi dừng lại một chút…

- Sao vậy nương nương? – Nhị hoàng tử đột nhiên rất quan tâm đến thái độ của ta, ánh mắt của hắn phần trầm tư thấy rõ – Có phải là đang nghĩ đến điều gì?

- Không có gì! – Ta đưa mận lên miệng cắn, thưởng thức vị ngọt ngào của nó.

Vừa nãy suy nghĩ của ta có chút cảnh giác kì cục. Ta sợ có độc a… Thật là, nhị hoàng tử không bao giờ công khai ám sát quý phi ở tẩm cung của mình…

Tất cả là tại Thần Hi, ai bảo kẻ quỷ quyệt như hắn cái gì cũng có thể phóng độc…

Vì thích, ta ăn rất nhiều mận, không chú ý đến rằng ánh mắt Nhị hoàng tử vẫn đang nhìn ta…

- Lần đầu ta ăn thứ mận ngon như vậy! – Ta vô tình buông lời tán dương.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt nhị hoàng tử có cái gì đó không bình thường…

- Lần đầu sao?

- Hả…

- Không có gì, nếu nương nương thích, nhi thần sẽ bảo nô tỳ gói lại, đem đến tẩm cung của người…

Ta đang vui vẻ dùng điểm tâm trong Nguyên Thịnh cung của nhị hoàng tử, bỗng tên hổ báo Tứ hoàng tử đến thăm viếng. Ta vốn nghĩ là quan hệ của mấy huynh đệ này rất tệ hại cơ mà…

Tứ hoàng tử vừa thấy ta đang ngồi trong tẩm cung của nhị hoàng tử, bỗng chợt ánh mắt lóe lên một ngọn lửa ngầm, ngay sau đó dùng giọng cung kính vấn an, có điều vẫn cô cùng thiếu thiện cảm:

- Thì ra là nương nương ở đây! Nhi thần kính chúc nương nương vạn phúc!

- Nhiều phúc như vậy để đâu hết được, ngươi cao lớn như vậy, nhờ ngươi vác đi dùm một ít ha… – Ta thản nhiên đáp lại, vẫn còn đang ăn.

Ánh mắt ai đó lập lòe. Ta không biết tại sao tên này lại thích kết cừu hận với quý phi nương nương…

- Ha ha! – Nhị hoàng tử bật cười, nhìn sang đệ đệ hổ báo – Quý phi nương nương thực sự là một người dễ gần, tứ đệ đến sớm như vậy, hẳn là việc đã lo xong xuôi rồi, ta cũng không cần đụng tay vào…

Thì ra hai người này phụ trách chuẩn bị cho buổi đi săn sắp tới của hoàng thất. Sở dĩ tổ chức ra buổi đi săn này là vì gần đây đồn đại trên núi có một con thất sắc hồ ly ( cáo bảy màu), chỉ cần săn được nó, lấy trái tim làm dược thuốc, uống vào có thể chữa bách bệnh, người hấp hối cũng có thể hồi phục… Lão hoàng đế đang rất mong đợi các con mình săn được hồ ly đó, ta nghĩ nếu ai săn được dâng lên lão, ắt được lão trọng dụng, càng dễ được lão phong làm thái tử, truyền ngôi báu.

Ngoài ra đối với hoàng gia, tiền lệ tổ chức cuộc đi săn cũng đã trở thành việc công khai thi thố tài nghệ giữa các hoàng tử…

Có điều, cuộc đi săn này chỉ dành cho các vương tôn công tử trong hoàng thất, trước đây khi lão hoàng đế còn khỏe mạnh, có thể phá lệ dẫn theo một vài ái phi đi xem. Lần này lão ốm liệt giường liệt chiếu, có nghĩa là ta cũng không có cơ hội ra ngoài.

Chưa kể đến, tứ hoàng tử – ban tổ chức còn thành tâm bồi thêm một câu:

- Phiền nương nương ở tại cung chăm sóc đến phụ hoàng, cùng người chờ đợi tin tốt…

Cái gì mà vì an nguy của nương nương, nương nương cần ở lại chăm lo, đàm đạo với phụ hoàng để người đỡ tẻ nhạt? Thật là muốn ói… Ngươi đã không chào mừng, ta cần đi xem chắc?





Ta trở về Trữ Tú cung lúc buổi chiều, mọi việc đều bình thường, chỉ trừ khi vừa bước vào cửa, đã thấy bóng dáng của thái giám Tiểu Hi Tử.