Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 20




Một vị bạch y nam tử lãnh đạm đang tự nghiên cứu âm thuật bên cây Thiên Linh cầm, hai thuộc hạ phía sau gật gù trầm ngâm thưởng thức thanh âm huyền diệu do chủ nhân mình xướng.

Bỗng nhiên thanh câm của cầm ngưng lại.

- Điện hạ, có chuyện gì?

Lần đầu tiên thấy một sắc thái hiếu kì, nhưng lại chỉ vỏn vẹn trong khoảnh khắc ngắn ngủi trên gương mặt Diệp Phương Thành.

- Dường như có thanh âm rất lớn quấy nhiễu âm luật của ta!

- Đâu có điện hạ, bọn thuộc hạ không nghe thấy!

Diệp Phương Thành nhiu nhíu đôi mày, đám thuộc hạ không tin liền trợn mắt nhìn.

- Chắc chắn có… nhưng… tại sao lại nghe giống thanh âm của thú rừng?

Khi gương mặt hắn trở nên vô cảm như cũ, ánh mắt hướng qua đám thuộc hạ, bỗng thấy hai kẻ đó vẫn như người chết cứng.

- Điện… điện hạ… kì tích! Điện hạ trong một phần mười khắc, lại nói quá mười lăm từ, lại còn có hai trạng thái cảm xúc! – Một tên thuộc hạ không kìm nổi mà ca thán.

- “…” ]

Vì tiếng hét của ta, không lâu có mấy tiếng chân rầm rập ngoài hành lang, hẳn là bọn thái giám cung nữ nghe thấy tiếng hét trong phòng quý phi nương nương thì vội chạy đến.

Tên Thần Hi nhanh chóng ngụy trang bộ mặt rỗ…

Trong đầu ta lóe lên một dự tính, nhanh thay đem bình trà ngọc quý trên bàn đập vỡ.

- Nương nương, đã có chuyện gì ạ? – Mấy cái đầu ngó vào bên trong hỏi.

- Tên thái giám này! – Ta chỉ thẳng vào Tiểu Hi Tử, bộ dạng tức giận thị uy – Hắn làm vỡ ấm ngọc bổn cung yêu thích nhất! Còn không mau lôi hắn ra đánh một trăm roi cho bổn cung! Còn nữa, phải xát muối!

Trong mắt Tiểu Hi Tử thoáng ngỡ ngàng, lộ ra một tia nhìn ai oán. Đến lúc hắn bị lôi khỏi phòng ta, lại thể hiện thêm một ánh nhìn không cam tâm xen lẫn đe dọa “ được đấy!”.





Vì một lý do gì đó, ba ngày sau đều thấy bát hoàng tử cáo bệnh, không thể vào cung thỉnh an bề trên…

Nhưng vì một lý do gì, đã qua ngày thứ ba, cũng không thấy quý phi nương nương xuất đầu lộ diện?

Ta ngồi trên giường, cầm cái gương đồng nhỏ, ai oán nhìn vào đôi môi lở loét của mình. Đây là kiệt tác yêu thần ban cho? Hắn đã cố tình hạ độc lúc môi kề môi đó?

Thật không lường hết được lòng ác thiên hạ mà… Cũng may ta còn cơ trí báo thù được một ít, nếu không thì tự có lỗi với bản thân.

“ Hôn chơi thôi!” – Các người không tưởng tượng nổi bộ mặt sở khanh của hắn lúc đó, thực muốn đáp cho hắn một cái dép.

Một lát sau ta thấy có người gõ cửa phòng, ta lấy cái quạt lông công tự che tạm gương mặt, bước ra mở cửa.

Đó là một thiếu nữ, trông chỉ trạc tuổi ta, xinh đẹp thanh tú, yêu kiều nhưng không chói mắt, nàng ta tản ra một loạt khí chất giống như bạch liên thanh khiết nhất. Đặc biệt đôi mắt rất có thần, đủ biết nàng ta là một người thông minh khéo léo.

- Nô tỳ Thanh Thanh tham kiến quý phi nương nương! – Âm điệu nghe cũng rất hay, nàng ta quỳ xuống thi lễ – Nô tỳ được thượng cung phân phó, trực tiếp đến hầu hạ nương nương!

Thượng cung cái khỉ gì, nói là tay trong của bát hoàng tử đi cho lẹ.

Ta cũng không làm bộ dáng cao quý nữa, đỏng đảnh ngồi lên ghế, thay đổi thái độ, cố tình lườm nguýt cô nàng.

- Nương nương, nô tỳ dâng trà cho người! – Thanh Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, hướng đến bàn trà.

Nàng ta mở nắp ấm, nhanh chóng đổ vào một thứ bột, sau đó nhanh chóng dùng giọng nhu thuận giải thích:

- Gia nói rằng, uống xong cái này, nhan sắc nương nương sẽ lập tức hồi phục!

- Hừm, vậy bây giờ hắn có phải là không đi nổi, nằm sấp trên giường không?

- Bẩm nương nương! – Cô ta rõ ràng không có thái độ thù địch, mà nhẹ nhàng như cũ – Nhờ phúc nương nương, gia cũng được nghỉ ngơi một ngày… Hôm nay gia có việc bên ngoài, không thể nhập cung được!

Nói dóc đi, ta còn thị uy đám nô tài, ai mạnh tay nhất sẽ được trọng thưởng… Đang nằm liệt giường thì cứ nhận đi, còn giả bộ hơn thua làm gì…