Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 17




Từ trưa cho đến chiều, ta không thấy bóng dáng cặp cung nữ hầu cận mà Thần Hi cử đến đâu cả, chẳng nhẽ là mải đi hớt lẻo với hắn rồi. Vậy có khi nào tối nay hắn lại đến tìm ta hay không?

Chính là ta không ngờ tới hắn hư hỏng đến mức mò đến vào lúc ta đang tẩy tịnh trong bồn gỗ. Vai của hắn chính là một tiểu thái giám “Tiểu Hi Tử” mặt rỗ nhưng ánh mắt vẫn âm ngoan, có lẽ hắn cố tình dùng ánh mắt cho ta biết hắn là ai…

- Diệp Thần Hi! – Ta nghiến răng, ngồi thụp xuống dưới nước, co đầu gối lên che – Ngươi có cần ăn miếng trả miếng đến như vậy không?

Chẳng nhẽ hắn để bụng chuyện đêm qua ta soi hắn tắm, nên cố tình đến vào giờ này, trên tay còn cầm một giỏ đựng cánh hoa.

- Nương nương, nếu ta chủ ý ăn miếng trả miếng, người làm gì ta một, ta còn phải trả lại gấp mười…

Tên biến thái! Ta một bụng tức nhưng vẫn ngồi lỳ trong bồn gỗ, phía trên mặt nước đầy cánh hoa rơi, Tiểu Hi Tử chậm rãi thả chúng xuống cho ta.

- Nương nương, có cần nô tài chà lưng hộ, hay là… hầu hạ khác? – Giọng hắn cực kì êm tai dụ hoặc.

- Ngươi biến cho ta! – Ta ban đầu là tức giận, nhưng cảm thấy sự tức giận của ta lại càng làm hắn cao hứng – Đừng nghĩ dễ dàng chiếm tiện nghi của bổn cung!

Hắn trên môi cười, giống như muốn bảo, cái quan trọng chỉ là hắn có muốn ngay không mà thôi.

Ta mặc xong y phục, còn đang cầm khăn lau khô tóc, bước ra khỏi tấm bình phong đã thấy hắn đứng gần phía bàn trang điểm, tay cầm cây lược, ôn nhu nhìn ra phía ta.

- Nương nương, nô tài chải tóc cho người!

Cái mà hắn thể hiện, đủ cho ta thấy ta không thể cự tuyệt ~.~ Muốn ta bồi ngươi chơi đùa sao?

- Nể tình ngươi là một soái ca, mà ôn nhu chăm sóc của một soái ca thì không nên khước từ, ta tạm thời không cố chấp! – Ta vênh mặt đi tới, ngồi vào trước ghế.

Sau khi tắm xong, dung nhan của ta, à không của Yên Minh Cơ càng hồng hào xinh đẹp. Mái tóc rối được Hi Nhi tận tình chải chuốt, bàn tay của hắn có vẻ rất dịu dàng nâng niu…

Ta biết hắn cũng sẽ không đùa lâu, bởi hắn đã đến đây ắt là có ý đồ của hắn. Có lẽ đùa cợt chính là màn mở đầu thường có của hắn cho đỡ … vô vị.

- Nương nương, hôm nay tản bộ với ngũ hoàng huynh, hẳn là vui quá đi… – Hắn vuốt ve một lọn tóc, cất giọng bình thản hỏi.

- Ta ngửi thấy mùi dấm, Hi Nhi! – Ta cố tình cong cong khóe môi, giễu cợt bừa đi – Ta còn nói với y, ta thích y…

Ta thừa biết hắn không ăn giấm, nói chơi vậy thôi. Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, lại còn cười rạng rỡ vô tư hơn. Ta không biết y nghe có hiểu ăn giấm là gì không, nhưng có lẽ vế sau cũng đã thể hiện được…

- Có chuyện đó sao? Nhanh như vậy, ta không ngờ đấy… – Hắn như tỏ ra ngạc nhiên.

- Hừm, còn giả bộ, không phải ngươi ngầm theo dõi ta sao?

Mái tóc của ta đã được chải mượt. Hắn còn định vươn tay định lấy lọ hương liệu xoa lên cổ ta sao? Ta nhanh tay cầm nó lên trước.

- Nương nương nghĩ sai rồi, ta không theo dõi ngươi… ta nghĩ việc đó không tốt…

- Là vì ngũ hoàng tử cũng là một cao thủ sao? – Ta ngẫm nghĩ rồi nói – Vì vậy, không thể tùy tiện bám theo y…

- Nương nương có biết hoàng huynh đối xử thế nào với sát thủ hay gián điệp bám theo y không? – Yêu thần tỏ ra úp úp mở mở để ta tò mò.

- Thế nào? Giết?

- Ngũ hoàng huynh, dù đối phương là ai cũng chỉ một kiếm không lưu tình..

- Hừ tưởng gì… – Ta tỏ ra lãnh đạm thờ ơ, còn có một chút tán dương Diệp Phương Thành – Nam nhân phải nhẫn tâm một chút mới làm được đại sự…

Chẳng phải trong tiểu thuyết, các soái ca thường hay lãnh khốc vô tình hay sao? Một vài tên ma đầu cũng không có gì là lạ.

- Câu nói này của nương nương, thực hợp với ý ta… – Yêu thần cũng vui vẻ hưởng ứng.

Ta ngước đầu lên nhìn hắn, có chút cao hứng mà hỏi:

- Vậy Hi Nhi, nếu là sát thủ hay gián điệp đến tìm ngươi, ngươi sẽ thế nào?

- Còn xem đã… – Hắn giơ một khóe môi cười ám muội.

- Xem cái gì?

- Xem là nam hay nữ! – Thản nhiên mà đáp lại ta. – Nếu là nữ thì phải xem có nhan sắc không…

Hắn một tay nâng cằm ta lên, ánh mắt chậm rãi thưởng thức, tà ý mê hoặc:

- Nhan sắc xinh đẹp như nàng, sẽ được “ưu ái” hơn một chút…