Qua một tháng nữa, không có chút tin tức gì từ bên ngoài, ta thực sự sốt ruột… Thực sự không có cách nào liên lạc với Diệp Phương Thành, không biết y có bình an không? Rốt cuộc y đang làm cái gì?
Vô Nhân nói ta không cần quá lo lắng, nhất nhất không thể bị kích động…
…
…
Gần đây sống trong yên tĩnh, ta có dịp suy nghĩ nhiều về những chuyện xảy ra khi đến nơi này, tất cả như một giấc mơ. Lúc mới đến lạ lẫm hào hứng, bây giờ lại thấy bản thân không thể vô tư như trước, buộc phải trưởng thành theo số phận…
Cứ cách mấy hôm một lần, ta lại lên cánh rừng phía sau nhà, dọn dẹp sạch sẽ mộ phần của A Hữu, cùng hắn nói chuyện linh tinh… Ta có thể tưởng tượng ra bộ mặt của hắn khi nói tốt về Diệp Phương Thành…
Chính ta cũng không biết, sau này đối mặt với Diệp Phương Thành sẽ ra sao, có chút kì cục nha… Bởi ta bây giờ đã tỉnh táo, mà lần gần đây nhất khi còn tỉnh táo nhìn y, hai chúng ta vẫn còn rất xa lạ kiêng dè…
A, ta đã làm cái gì vậy? Trong khoảng thời gian qua ta đã biến mình thành một con mèo lười ngu ngốc dựa dẫm vào y, còn coi đó là việc hiển nhiên…
…
…
Hoa trên mộ phần của A Hữu đã nở, là loại hoa mà Vô Nhân đã mang đến trồng, hắn nói hoa này có thể nở mãi trong một năm không tàn, chỉ cần tưới nước đầy đủ cho nó…
Ngày hôm nay Vô Nhân cũng đến xem thành quả của ta khi trang trí nhà mới cho A Hữu. Vô Nhân có vẻ rất hài lòng.
Vô Nhân đẹp đẽ thanh tú, một bộ dạng thánh khiết, điểm chút u uẩn khi nhìn những đóa hoa đỏ bên mộ… Ta chợt cảm thấy hắn có tâm sự.
- Con người ai cũng sinh sinh tử tử, rồi cũng có ngày già mà chết đi… – Vô Nhân đang ôm bé gái ngủ trên tay, bỗng nhiên thở dài nói, điệu bộ khiến người ta phải suy nghĩ.
Ta đỡ lấy đứa bé, còn Vô Nhân lại thay công việc của ta chăm hoa, dáng vẻ rất tỉ mỉ.
- Vô Nhân, ta có hai điều băn khoăn… – Ta chân tình hỏi – Dường như ta chưa biết tuổi thật của ngươi, và dường như ngươi với những bông hoa đặc biệt này có tâm sự không dứt…
Vô Nhân cười nhạt, chầm chậm bình tĩnh mà nói:
- Thật ra, tuổi của ta ngang với lão hoàng đế Diệp Hân Dịch kia, đúng, chúng ta sống cùng một thời… Ta, hắn, Trác Tử Cuồng, Trịnh Vân Linh…
- Trịnh Vân Linh? – Ta không khỏi ngạc nhiên – Chẳng phải đây là thân mẫu của…
Theo như ta biết, mẫu thân của Thần Hi tên là Trịnh Vân Linh, là người phụ nữ được lão hoàng đế cướp về từ Viên Quốc. Thần Hi có màu mắt tím nhưng mẹ hắn đã che giấu bằng một cặp kính áp tròng, rất có thể bà ấy cũng là người hiện đại xuyên đến như ta…
Thì ra câu chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu trước, bi kịch của hai mẫu tử Thần Hi…
Vô Nhân bứt lấy một cánh hoa, đau lòng nói:
- Vân Linh rất tốt, nữ nhân như vậy khiến ai cũng si mê. Ta cũng yêu thích nàng như sư huynh Trác Tử Cuồng, như Diệp Hân Dịch, như Nhạc Vô Thường, chỉ tiếc rằng năm đó ta là kẻ nhút nhát nhất, không dám thổ lộ, để trái tim nàng theo người khác… Ta cuối cùng cũng chỉ là sư thúc của nàng, là bạn hữu của nàng. Năm đó Vân Linh cùng ta chế dược, chế độc, nàng muốn thử một loại bí phương lên cây hoa, mong giữ được hoa nở mãi không tàn. Ta đã hứa với nàng giúp nàng tìm ra phương thức ấy, chỉ tiếc rằng đến cuối đời này, khi nàng đã không còn….
Ta xúc động bởi tâm sự của Vô Nhân, thì ra người phụ nữ đó đào hoa nhưng cuối cùng lại trở thành một thứ bất hạnh…
- Vô Nhân, người phụ nữ đó kết hôn với vương tử Viên Quốc, có một đứa con trai, ngươi biết chứ?
- Ta có nghi ngờ, nhưng hẳn nàng muốn che giấu cho đứa bé đó… Vân Linh không còn liên hệ với ta, hẳn nàng đã có chủ ý riêng. Chỉ có điều, giấc mơ lớn nhất của ta vẫn là, tìm ra nơi Diệp Hân Dịch chôn cất nàng, đem hạt giống này đến gieo trồng…