Ta thì ra không phải không có họ hàng thân thích như ta vẫn nghĩ, ta có cha mẹ… nhưng thì ra ta đến từ một thế giới khác. Ta vốn không phải ngốc nghếch… chỉ là…
Ta đã một lần chết, xuyên qua đến thế giới này, không may lọt vào chốn hoàng cung giao tranh quyền lực. Ta đã gặp rất nhiều nam nhân…
Có tứ hoàng tử hung tợn nhưng lại khá đơn thuần, có nhị hoàng tử bề ngoài thanh cao nhưng dã tâm vô cùng tận… Còn có…
Một Diệp Phương Thành tưởng như lạnh lùng vô cảm, nhưng lại vô tình vướng vào ta…
Một Thần Hi đa đoan, một kẻ đầy bi kịch, kẻ đã làm tổn thương ta, cũng chính vì muốn để ta không còn bận tâm đến hắn, không làm vướng bận đến hắn mà đã bắt ta uống một thứ thuốc xóa não…
Thì ra là như vậy…
Thì ra câu chuyện của ta là như vậy…
_____
Ta mở mắt tỉnh dậy, mọi chuyện trong thời gian qua trở thành một giấc mơ mộng mị, là ta đã vô tình quên mất mọi chuyện trước mắt…
Nhưng, cõi lòng của ta hiện giờ rất bộn bề, rất phức tạp. Giống như mọi chuyện vừa qua, ta là một kẻ thụ động bị số phận đưa đẩy hoặc người khác cố tình sắp xếp…
Ta vốn không có cơ hội lựa chọn, ta đã không còn là ta…
Ta giật mình khi nhìn thấy cặp song sinh bé nhỏ ngoan ngoãn ngủ bên cạnh. Là ta đã sinh ra hai đứa bé này, trong khi ta mất hết ý thức đã sinh ra chúng…
Ta… vô tình bị người ta ép động phòng với Diệp Phương Thành, còn không may mang thai… Ta nhớ rằng khi rời khỏi nhà của Mộc nương, ta đã tìm một tiệm thuốc nhỏ mua thuốc ngừa thai… chẳng nhẽ như thầy lang đó nói, thuốc không được uống ngay lập tức sau khi thân mật thì không mấy công hiệu? Dược phẩm thời này thực sự không hiệu quả bằng hiện đại…
Ta quả thật khó chấp nhận chuyện này… Làm sao có thể qua một giấc ngủ dài, tỉnh dậy đã là mẹ của hai đứa trẻ, giống như bắt buộc chấp nhận số phận?
Là con của ta với Diệp Phương Thành?
Đứa bé bỗng nhiên cựa quậy, có lẽ nó đói mà bắt đầu quấy nhiễu… Ta giật mình…
Con người ta giống như chia làm đôi, một nửa không thể tin, một nửa cảm thấy mình với những đứa nhỏ này thực xa lạ… một nửa tâm hồn sâu thẳm, giống như vừa thiếp đi lại bừng tỉnh, khiến ta bồi hồi… Cảm giác đó mỗi lúc một dồn lên mãnh liệt…
Ta chạm vào đứa nhỏ, trong đầu đồng loạt khắc lại những kí ức gần gũi những ngày qua… Đó là những kí ức mà ta đã tạm thời không để tâm khi bận rộn hồi tưởng lại sự thật trước khi nuốt xuống viên thuốc tẩy não đó…
Ta run rẩy ôm đứa bé vào lòng. Ta là mẫu thân của nó, là ta đã sinh ra nó, làm sao vừa rồi ta lại có ý định muốn phủ nhận nó chứ…
Ta là một người mẹ không tốt, còn là một thê tử không tốt…
Diệp Phương Thành…
Thì ra không phải một Diệp Phương Thành với ta lạnh lùng, là một người chồng đã sớm chiều chăm sóc, bao bọc cho ta… Là lồng ngực ấm áp ta muốn vùi đầu vào mỗi đêm lạnh…
Không phải là một người mà ta luôn hiểu lầm, cho rằng y bạc bẽo không muốn chịu trách nhiệm, cho rằng ta càng không nên để tâm, càng phải rời xa y…
“Nhất định là ta thực lòng yêu thích ngươi”
Là ta tựa đầu vào vai y nói ra câu đó, là lời nói chân tình của một Ly Ly thuần khiết khác…
Ngoảnh đầu lại, thấy chân tình vẫn gần bên… Thực khiến lòng người day dứt… Không phải là nỗi day dứt oán hận khi tình cảm với Thần Hi vừa chớm nở đã tàn… Chân tình của Diệp Phương Thành đã dành cho ta, ôn nhu nhưng giống như những mũi dao chậm rãi điêu khắc, khảm vào trong tâm…
Hai con người tưởng chừng mãi mãi như vô hình trước mặt nhau, cái này gọi là duyên phận sao? Duyên không do con người được lựa chọn, đó mới là duyên phận sao?
Ta ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, chợt nhận ra rằng những thứ xung quanh ta đây, từ tã lót của hài tử, chăn nệm ta nằm, đôi hài dưới đất… cho đến ngôi nhà nhỏ này… đều là một tay y vì ta mà chuẩn bị, khắp nơi tràn ngập hình ảnh của y…
Nhưng… Diệp Phương Thành rốt cuộc đã đi đâu?