Chớp mắt đến mùa đông. Cuối đông đầu xuân hài tử của ta sẽ ra đời, mang song thai mệt gấp đôi bình thường, lúc sinh nở nghe nói còn khó gấp mấy lần, phải hết sức cẩn thận ~.~
Cái bụng rất nặng và vướng, ta không thể tùy tiện rúc vào lòng Diệp Phương Thành mà ngủ nữa, nhưng vẫn có thể gác chân lên y…
Đêm đó là một đêm khá lạnh, ngoài hiên nhà tuyết lất phất bay. Ta đã sớm đi ngủ, hai người nằm trong chăn rất ấm nhưng dạo gần đây vì lý do thể trạng, tỉnh thoảng mấy đứa nhỏ lại đạp không chịu yên, ta không thể ngủ sâu như trước.
Ta duỗi chân, tay thì cố tìm lấy một cánh tay của Diệp Phương Thành mà ôm lấy…
Chẳng rõ là mơ hay ảo giác, nhưng tai ta nghe thấy bên ngoài có tiếng “bịch” rõ to, giống như một bao cát được ném vào hiên nhà, không thì cũng là một ai đó vấp ngã trước cửa nhà. Trong lòng ta hiếu kì, mắt vẫn nhắm nhưng dỏng tai nghe. Diệp Phương Thành trở mình dậy, khẽ rút cánh tay ta đang ôm lấy ra. Ta ú ớ nói:
- Phu quân, ngươi đi đâu vậy?
- Ta đi xem có chuyện gì, nàng nằm yên ngủ đi… – Giọng y rất khẽ, đắp lại chăn cho ta.
Gần đây ta nghe lời y hơn, không hay làm trái ý y bảo, một phần cũng là vì lòng hiếu kì không chiến thắng nổi tính lười, giờ mà chui ra khỏi chăn mềm sẽ rất lạnh a…
…
Ta ngủ thẳng đến quá trưa, uể oải mở mắt, theo thói quen tìm quanh nhưng không thấy y. Bình thường giờ này y đã ở nhà rồi, lẽ nào lại xuống trấn về muộn? Sau lần nọ tìm không thấy ta, y không bao giờ dám đi đâu lâu…
Thức ăn trên bàn ngày hôm nay cũng không có, bình thường y có bao giờ quên chuẩn bị thức ăn cho ta đâu? Y biết ta sẽ dậy và lúc nào, và trước đó một khắc sẽ đi hâm nóng bữa sáng…
Ta khoác áo choàng đi ra khỏi nhà ngoài, tìm không thấy bóng y, ngoài trời tuyết đã tạnh, từng đám tuyết tan dần ra, cũng không còn thấy dấu chân người…
Chỉ thấy ở hiên nhà, chỗ cao ráo kia còn vương lại một thứ màu nâu đỏ… giống như là máu đã khô? Ta giật mình nhớ đến đêm qua có nghe thấy tiếng động… Rốt cuộc là chuyện gì? Ta không thể nghĩ ra…
Nhưng phu quân của ta đã đi đâu?
Ta bước ra khỏi nhà, đứng ở ngoài nhìn ngó, gió lành lạnh trên đồi thổi xuống, có những mảnh màu trắng lất phất bay, một vài mảnh lạc xuống chân ta.
Cái này là tiền giấy? Ta biết cái này, dịp lễ tết hay ma chay cúng bái, người ta thường có cái này…
Gió vẫn thổi. Trong cõi lòng thường ngày vô tư của ta bỗng gợn sóng, dáo dác, bản thân ta không biết rõ là cái gì. Chỉ thấy giống như trong vô thức bị đè nặng…
Những mảnh tiền giấy mỏng vẫn lác đác bay. Ta chợt thấy tâm động, chân bước theo ngược hướng gió, nơi mà từ đó những mảnh giấy bay đi…
Là khu rừng thưa phía sau nhà ta, ta ngửi thấy cả mùi khói hương… Mùi càng rõ, những mảnh tiền giấy bay về phía ta càng nhiều, chân ta dẫm lên đó nghe sột soạt giữa không gian yên tĩnh…
Cho đến lúc ta thấy bóng lưng của một người ở phía xa xa, một người gục ngã dưới đất, màu bạch y trắng, rồi những mảnh tiền trắng bay bay như những con hồ điệp thê lương…
Ta nhận ra đó là Diệp Phương Thành… Ta muốn gọi y theo bản năng, nhưng chợt không thốt lên câu, ta cũng không hiểu nổi. Chỉ biết trước mắt, bóng dáng của y rất thê lương, đến mức ta không dám bước đến… ta chưa từng thấy một Diệp Phương Thành như thế… Dường như đó không phải phu quân ta thường ngày… Ta bỗng lo sợ, giật mình.
Khu rừng mùa đông héo hắt tàn lụi, cây cỏ xác xơ, y cũng vô cùng hiu quạnh. Vai y khẽ run run lên, phải chăng y đang lạnh? Ta nhớ phu quân thể trạng rất tốt, y có thể dưới tuyết lợp mái nhà, sửa ngói hàng canh giờ mà thân thể không hề run rẩy…
Điều đó chỉ có thể là y đang khóc, cũng giống như thỉnh thoảng ta làm mình bị đau mà rơi lệ, thân thể cũng run lên như vậy…
Tiền giấy từ tay y ném ra bay tán loạn, hương trên nấm mồ vô danh kia lặng lẽ cháy, khói bay bay rồi cũng tan vào không khí…
Là ai đã qua đời?
Ta vốn đang ngơ ngác nhìn, đột nhiên thấy phía trước không còn bóng người nữa, chỉ có nấm mồ thấp và xấp tiền giấy từng cái từng cái bay bay. Rồi chợt như có ai điểm trúng huyệt, ta ngất đi, không còn biết gì nữa…
…