Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 134: Quãng thời gian tốt đẹp…




Ta đã trải qua một quãng thời gian thanh bình…

Diệp Phương Thành mang ta đến một nơi xa xôi nào đó, dựng một ngôi nhà dưới chân núi. Xung quanh chỉ có một cái làng nhỏ, đi vào thành trấn cũng mất nửa ngày… Nơi này đích thị là một nơi yên ả tránh xa thế sự…

Nói về cuộc sống của ta hiện giờ thì chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: rất nhàn nhã, rất thoải mái…

Xung quanh nhà, Diệp Phương Thành xới đất làm một mảnh vườn nhỏ, trồng rau cỏ hoa trái, sân nhà thả một đàn gia cầm… quanh năm suốt tháng nếu không có việc gì thì không cần đi ra ngoài…

Ban ngày, y dậy rất sớm, gà gáy y đã tỉnh, chăm lo vườn tược xong là lên núi phía sau nhà nhặt củi. Còn mỗi khi ta thức dậy đã là gần trưa, dậy xong chỉ đợi cơm ăn…

Ban đêm, ta lại rúc đầu vào lòng y ngủ như cũ, rất ấm áp… Cơ mà mỗi buổi tối, y đều sờ bụng ta và thân mật âu yếm, ta thấy rất nhột và khó diễn tả…

Nói đi nói lại thì, ta chẳng phải làm gì cả, chỉ phải học cách chăm sóc, để ý đến việc đi đứng và bản thân mình một chút như Diệp Phương Thành nói. Quãng thời gian này y cũng “dạy dỗ” ta lại rất nhiều việc, ta cũng đã bớt ngây ngô hơn trước…

Ngôi nhà của chúng ta gần một cái làng nhỏ, từ khi chúng ta đến đây, thỉnh thoảng cũng có mấy bà thím, bà cô già ghé sang chơi… Mỗi lần như vậy, họ đều xuýt xoa ta có một đấng lang quân tốt, sau đó họ kể lể đàn ông nhà họ lười biếng tệ hại như thế nào…

Mọi chuyện của ta có lẽ đều tốt, ngoại trừ một chuyện làm ta thấy cực kì phiền toái. Đó là một, hai tháng nay bụng ta cứ to dần ra, ta hay bị chứng chướng bụng, buồn nôn và khó chịu trong người, khẩu vị cũng liên tục thay đổi. Nghe họ nói rằng, trong bụng ta có trẻ nhỏ, chỉ mấy tháng nữa thôi ta sẽ sinh hài tử ~.~… Ta sắp trở thành mẫu thân của trẻ nhỏ, tâm trạng này rất kì lạ…

Mỗi khi ta mệt mỏi, càng được thể lười biếng, đôi khi có thể làm nũng Diệp Phương Thành. Gần đây với ta, y không bày ra cái mặt lạnh như tiền nữa, tuy y không thích nghe người ta lảm nhảm nói chuyện phiếm nhưng vẫn phải nghe ta than thở linh tinh…

Đối với người phu quân này, ta không hiểu được tại sao mình vừa mở mắt ra đã gặp được y, giống như nhặt được đồ tốt từ trên trời rơi xuống… Bản thân ta bây giờ không hiểu rõ y là ai, mình là ai, xuất xứ từ đâu… chỉ biết rằng trong thế giới của ta hiện tại đã có sẵn y như một điều mặc định… Trong ngôi nhà nhỏ này luôn có hai người…





Bây giờ là cuối mùa hạ, trời sắp sang thu…

Một buổi sáng ta thức dậy, dĩ nhiên trời đã sáng bảnh. Ta không thấy Diệp Phương thành đâu. Bình thường khi ta thức dậy thì y cũng đã đi nhặt củi trở về, lúc này sẽ đang bắt gà vịt làm canh hầm cho ta…

Vì vậy ta đánh nhấc cái thân hình lười biếng đi rửa mặt chải đầu trước. Gần đây ta mập lên trông thấy, chân tay chắc là chậm chạp hơn rồi…

Ta đi ra trước nhà nhìn ngó, không thấy bóng dáng y đâu. Ta lại vào trong nhà ngồi đợi một lát. Một hồi sôt ruột, ta lại ra trước cửa nhà ngó nghiêng.

Y đã đi đâu rồi chứ? Hay tại hôm nay ta dậy quá sớm?



Một lát sau có một bà thím hái nấm từ trên núi xuống, đi qua trước cửa nhà ta thấy ta đang đứng chống lưng chán nản lẫn sốt sắng. Thím bảo ta nếu buồn thì sang nhà thím cách đó không xa chơi một lát, chắc tí nữa là phu quân của ta sẽ trở về.

Mọi người xung quanh đây dường như không ít người tự hỏi là, tại sao một nam nhân tuấn mỹ xuất chúng như Diệp Phương Thành lại lấy một nữ nhân có phần ngốc nghếch như ta, mặc dù ta có xinh đẹp, nhưng chẳng khác gì một cái bình hoa đâu… Việc nhà phu quân cũng phải làm, đến việc chăm sóc bản thân còn chưa xong, rồi sau này làm sao chăm sóc hài tử nữa…