Chốn Quen Nơi Đầu Suối

Chương 3: Chương 3





Ở Ôn Châu có một quán ăn nhỏ, 15 tệ mua được 21 cái sủi cảo chiên[1], trong nước chấm có cả dầu ớt nữa, thứ tôi muốn nhất khi đến Ôn Châu chính là dầu ớt.

Sủi cảo được chiên hơi giòn, trong nhân còn có củ năng, giòn rụm luôn.

Tôi gọi cùng cả một đĩa mì xào trứng, được rắc thịt băm và giá đỗ phía trên, thơm lắm, ăn vèo một cái là hết.
1.img
Gốc: 锅贴.

Một dạng sủi cảo chỉ chiên giòn một mặt đáy, tên tiếng Anh là pot sticker, phân biệt với sủi cảo chiên giòn nguyên miếng.
Đang ăn được một nửa thì học sinh tan trường, ai cũng khoác cặp và mặc đồng phục cả, đứng chen chúc nhau trước cửa sổ của quán mua sủi cảo chiên, thật sôi nổi ồn ã.
Tôi ăn xong vẫn muốn ngồi thêm lúc nữa, cũng không phải cần làm gì cả, chỉ muốn ngồi một lúc mà thôi.
Nói thật thì giờ tôi đi ăn đồ Nhật đều muốn đổi wasabi thành dầu ớt hết.


Một đứa con gái đất Tây Bắc như tôi không quen ăn hải sản sống, lần đầu tiên đi ăn cá hồi với người bạn ở miền Nam, cô ấy hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi nói giống như đang nhai đất nặn ấy, giờ mà đi gọi đồ sống thì cũng để cho bạn thôi.
Nhưng mà ở Nam Kinh có một quán ăn Nhật, cũng nhỏ lắm, cửa vào ngăn một quầy bar, bên tay trái là ba bốn dãy bàn lớn, ở giữa có một lối đi nhỏ, dưới cùng là hai phòng riêng.

Lúc đầu tôi cũng đi một mình thôi, viết bản thảo xong thì tan học, lượn qua dãy nướng thử một loạt, gọi thêm cả chai rượu, ăn xong rồi đi, kết thúc một cách vui vẻ.

Sau này đãi bạn bè cũng hay đi.
Bấy giờ uống hơi nhiều rượu sake, sau khi rời Nam Kinh thì vơi bớt rồi.

Tôi uống rượu đều uống trong mông lung, đơn giản là uống thôi ấy.

Năm ngoái về Tân Cương uống Tiểu Lão Kiếu, thấy thơm nên còn rước mấy bình đi.


Có bạn tới chơi, nếu là uống rượu thì trước khi vào nhà tôi đều hay hỏi một câu, hôm nay uống rượu à, uống Tiểu Lão Kiếu không?
Ông ngoại nghiện rượu lắm, ngày nào cũng phải uống, đến giờ vẫn thế, chỉ là giờ uống ít đi thôi.

Hồi bé ăn cơm tất niên ông ngoại đều dùng đũa chấm tí vào rượu cho tụi trẻ con chúng tôi nếm thử.

Đến mùa đông ông lót dạ bằng vài chén Đặc Khúc, choàng một chiếc áo khoác bông dày rồi dẫn tôi ra ngoài chơi.
Nhà tôi có cái “xe trượt tuyết” gì đó, tôi ngồi bên trên còn ông ngoại ở đằng trước kéo dây thừng, đưa tôi băng qua rừng hoa của ông.

Lúc đó tôi tầm sáu bảy tuổi, cảm thấy ông ngoại rất cao, sao mà cao lắm, lại còn rất khỏe nữa, có thể kéo tôi liên tục đến tận ao cá phía trước.

Mùa đông ao cá đóng băng, ông kéo tôi ở trên mặt băng, xe trượt tuyết lăn nhanh như gió, mỗi lúc một điên cuồng.
Nhỏ tuổi hơn xíu thì nhớ không rõ lắm, nhưng có một việc ấn tượng rất sâu sắc.

Hồi còn bé tí ông ngoại bảo đưa tôi đi xem sóc, chúng tôi ngồi xổm dưới mái che, gió mùa đông thổi rất dữ dội, cuối cùng có con chuột chạy tới, ông ngoại nói là con sóc! Tôi tin thật, chạy đến khoe với bà ngoại là có con sóc! Bà ngoại bảo sóc cái gì mà sóc, con chồn chứ gì..