6
“À… Được.”
Ánh mắt của Phó Tiện quá áp bức, tôi không dám nhìn thẳng anh. Tôi tránh ánh mắt ấy dìu anh dậy.
Nhưng mà ——
Vừa rồi tôi ngã hơi xa, xe lăn còn cách vài bước lận.
Nghĩ tới đôi chân tàn tật không thể đứng thẳng của cậu Phó, tôi lại đỡ anh ngồi xuống sàn nhà.
“Anh ngồi ở đây một lát, em đẩy xe lăn đến.”
Phó Tiện không nói gì, nhưng ánh mắt ảm đạm đi đôi chút.
Tôi đoán có lẽ anh đang hối hận. Cho dù là mua một bình hoa cũng nên mua một bình hoa thông minh.
Để lấy công chuộc tội, tôi chạy như bay qua đó đẩy xe lăn lại đây.
Lại đưa tay ra dìu anh, nhưng Phó Tiện không nhúc nhích.
Gì nữa đây, thích cáu kỉnh à?
Tôi cúi đầu nhìn anh, chỉ thấy anh thở dài, khàn giọng mất tiếng nói:
“Đè chân tôi rồi.”
“… Ngại quá.”
Để lập công chuộc tội lần nữa, tôi dùng hết sức bú mẹ khom người bế anh lên xe lăn.
Nhưng cậu Phó có vẻ vẫn không hài lòng.
Anh mím chặt môi, vàng tai đỏ bừng, kho nói chuyện gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tư Dao, tôi bảo em đỡ tôi, không bảo em bế tôi.”
Thật là khó phục vụ.
Tôi đáp lại, đẩy xe lăn đến cạnh giường, muốn xem anh lên giường như thế nào.
Đúng lúc ấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Quay người lại.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là…
Trên cái bàn đối diện tình cờ có một chiếc gương nhỏ, dưới hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi thấy rõ ràng ——
Phó Tiện ngồi trên xe lăn, dùng hai tay ấn xuống giường để chống đỡ…
Sau đó ầm một tiếng trầm vang.
Người này ngã xuống.
7
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Tôi quay lưng về phía anh, quay lại cũng không được, không quay cũng không được.
Ngay khi đang do dự, giọng nói đè nén của anh chợt truyền đến từ sau lưng, người này dường như hơi bực bội, hơi bực bội có nghĩa là tức muốn hộc máu.
“Còn đứng đó làm gì?”
“À.”
Tôi vội vàng xoay người lại.
Phó Tiện ngồi dưới đất, hai chân trông rất vô lực, mím chặt môi, tai rất đỏ.
Có thể là hai lần té ngã liên tiếp đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu Phó.
Để trợ lực, tôi khoác cánh tay anh trên vai tôi, vừa đỡ anh lên, vừa tri kỷ an ủi:
“Cậu Phó, anh cũng đừng để trong lòng, nếu hai chân tôi bị tàn tật đi vệ sinh chưa chắc có thể tự chùi đít được, chứ đừng nói…”
Mới nói nửa chừng, cánh tay Phó Tiện khoác trên vai tôi siết chặt hơn vài phần.
“Câm miệng.”
“Vâng.”
Bằng cách này, tôi đỡ Phó Tiện lên giường, sau đó nhận được mệnh lệnh của anh:
“Về sau khi theo tôi ra ngoài, chỉ mỉm cười, đừng mở miệng.”
“Được…”
Dù sao thì anh đưa tiền, tôi làm việc, anh không cho tôi mở miệng, tôi uống nước cũng có thể rót từ mũi.
8
Đêm tân hôn, tôi vốn định ngủ dưới sàn nhà.
Nhưng Phó Tiện không cho.
Anh bảo tôi ngủ bên cạnh anh, cùng đắp một chiếc chăn.
Thật ra tôi sẵn lòng, nhưng vẫn muốn tỏ vẻ thẹn thùng một chút, khi đang đỏ mặt ngượng ngùng nói “không tốt lắm”, anh đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
Ta im lặng một lát: “Lại là một trăm tệ?”
“Hai mươi vạn.”
“Chốt đơn, ông xã.”
Tôi cầm tấm thẻ, cười tủm tỉm nhận lấy.
Đêm ấy vô cùng yên bình, chỉ là có hơi lạnh.
Tên đáng chém ngàn đao này, nửa đêm cuộn hết chăn về phía mình, sau đó tôi lạnh chịu không nổi, chỉ có thể dựa sát lại gần anh ngủ, miễn cưỡng đắp chăn được nửa người.
Chỉ nhớ mơ hồ là người này ấm áp lạ thường, giống như gắn một cái lò sưởi vậy.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Phó Tiện đã ngồi trên xe lăn.
Cũng không biết anh lên xe lăn như thế nào.
Chiếc xe lăn ở cạnh giường, Phó Tiện đang cúi đầu chăm chú đọc sách.
Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, mặt mày anh như được dát một lớp vàng.
Trông thật là đẹp.
Tôi đang mê mẩn ngắm nhìn thì Phó Tiện đột nhiên quay đầu sang nhìn.
“Xuống lầu ăn cơm thôi.”
Tôi trả lời, để ý thấy dưới mắt Phó Tiện có thêm một quầng thâm.
Tối qua anh ngủ không ngon sao?
Rõ ràng kéo chăn rồi ngủ sâu như chết.
Phó Tiện đặt sách xuống, đẩy xe lăn rời khỏi phòng. Tôi cũng vội vàng xuống giường rửa mặt, trong lúc vô tình nhìn lướt qua cuốn sách Phó Tiện vừa đọc, không khỏi thấy sửng sốt.
《Tôn Ngộ Không thật giả》
??
Hoá ra mấy cậu ấm nhà quý tộc đều trẻ con như thế.
9
Sau khi ăn sáng, Phó Tiện đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh dặn dò tôi bất kể hôm nay tôi đi đâu thì trước 7 giờ tối cũng phải ăn mặc chỉnh chu chờ anh ở nhà, tối nay sẽ đưa tôi đến bữa tiệc gia đình của nhà họ Phó.
Tôi ngoan ngoãn đồng ý.
Bữa tiệc gia đình của nhà họ Phó thì không thể qua loa được.
Hơn nữa, ngày hôm qua tôi kết hôn với Phó Tiện, nhiều người nổi tiếng và các doanh nhân lớn nhỏ đều đến chúc mừng, thế nhưng lại không có người họ Phó nào tham dự.
Có điều, trông Phó Tiện không hề để ý chút nào.
…
Tôi không cần làm việc nên đợi ở trong biệt thự trống vắng này cũng thật nhàm chán, vì vậy tôi bắt một chiếc taxi ra ngoài đi dạo.
Trong gara của Phó Tiện có một dàn siêu xe hoành tráng, nhưng mà ——
Anh không để lại tài xế cho tôi, còn tôi thậm chí còn chưa thi bằng lái.
Với thẻ ngân hàng trong tay, tôi bắt taxi đến một trong những trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố.
Trong trung tâm thương mại rất đông người, nhưng hầu hết họ đều giống như tôi, chỉ nhìn chứ không mua.
Dù sao thì chi mấy chục vạn để mua đồ ở đây cơ bản không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Đi dạo một vòng, hai tay trống trơn.
Đột nhiên, bụng tôi đau như cắt, tôi sực nhớ ra trong túi có giấy nên vội quay người đi vào nhà vệ sinh công cộng.
Nhưng mà ——
Có lẽ là vì cuối tuần, trong trung tâm thương mại quá đông đúc, đã có một hàng dài người xếp hàng để vào nhà vệ sinh nữ, nhưng nhà vệ sinh nam bên kia lại rất vắng vẻ.
Bụng đau tới mức không nhịn nổi, nên tôi đành lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh nam.
Khóa cửa, ngồi xổm xuống…
Mới vừa kéo quần xả nước thì có tiếng gõ vào vách ngăn, ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp từ phòng bên cạnh truyền đến.
“Ngại quá, tôi có thể mượn một ít giấy được không?”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, còn hơi khàn.
Nghe hay chết đi được.
Tôi vội vàng lấy giấy còn thừa trong túi ra, truyền qua mà không thèm nhìn lại.
Nhưng vài giây sau, người phòng bên kia lại đẩy trở lại.
“Dùng cái này không tốt lắm thì phải.”
“Có giấy không?”
Tôi không hiểu, sau đó cúi đầu xuống nhìn.
Mẹ nó.
Thứ bị bên kia trả lại là băng vệ sinh tôi bỏ trong túi.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng lấy khăn giấy ra nhét xuống dưới: “Ngại quá, vừa nãy tôi lấy nhầm.”
Người bên kia mất vài giây mới trả lời, giọng điệu hơi cao lên: “Phụ nữ?”
… Lúc này tôi mới nhớ mình đang ở trong nhà vệ sinh nam.
Tôi không dám trả lời, ba chân bốn cẳng quay người bỏ chạy.
10
Bảy giờ tối.
Khi Phó Tiện về nhà, tôi đã thay đầm dạ tiệc, trang điểm tinh tế ngồi trên sô pha.
Bóng người ngồi xe lăn vừa xuất hiện, tôi liền đến đón, xách váy lên khoe.
“Trông có đẹp không?”
Tôi thừa nhận mình có đôi lúc ngu ngơ sẽ nói linh tinh, nhưng trên con đường trở nên xinh đẹp này tôi chưa từng lật xe.
Từ những bữa tiệc sang trọng cho đến nhảy disco trong quán bar, dường như không có lần nào tôi gặp rắc rối với trang phục.
Phó Tiện nhìn tôi chừng sáu bảy giây, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng dời ánh mắt, hờ hững nói một câu cũng được.
Cái gì mà cũng được, ánh mắt ấy rõ ràng là trốn tránh không dám nhìn tôi.
Tôi đương nhiên sẽ không vạch trần kim chủ nhà mình.
Vì vậy, tôi xung phong thay thế trợ lý của Phó Tiện, đẩy xe lăn ra khỏi cửa.
Ra ngoài, lên xe.
Biệt thự của Phó Tiện cách biệt thự của nhà họ Phó không xa lắm, ước chừng hai mươi phút lái xe.
Trên đường đi, Phó Tiện không nói một lời, nhưng tôi nhận ra sắc mặt anh ngày càng trở nên u ám.
Xem ra tin đồn là chính xác, mỗi quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó dường như rất căng thẳng.
——
Đây là nhà họ Phó.
Tôi đứng ở cửa, dừng lại quan sát.
Đó không phải là một biệt thự xa hoa, mà là một trang viên.
Nhìn ra xa thậm chí không nhìn thấy giới hạn.
Sau khi nhìn vài lần, tôi thu hồi ánh mắt, quay lại đẩy xe lăn giúp Phó Tiện.
Có tấm thẻ sống như Phó Tiện, cả đường không bị cản trở, khi tôi suýt nữa lạc đường, quản gia đưa chúng tôi tới trước một căn phòng và mở cửa.
Tôi đẩy Phó Tiện đi vào.
Sảnh tiệc rất lớn, chỉ có vài chục người ít ỏi bên trong.
Khoảnh khắc chúng tôi bước vào, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chúng tôi.
Tôi tươi cười, tự nhiên phóng khoáng đẩy Phó Tiện đi vào.
Đi thẳng vào sảnh chính, ở đó có một nam một nữ đang đứng. Người đàn ông mặc bộ âu phục cắt may khéo léo, dáng người cao thẳng.
Người phụ nữ dựa vào anh ta, mặc chiếc váy đỏ tôn lên dáng người thướt tha.
Vừa nhìn đã nhận ra cặp đôi đó là chủ nhân của bữa tiệc.
Quả nhiên, sau khi đi tới, Phó Tiện im lặng vài giây mới trầm giọng gọi một tiếng “anh”.
Tôi đoán không sai, người kia chính là Phó Thời Chinh, người thừa kế của nhà họ Phó.
Phó Thời Chinh khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua Phó Tiện, nhưng dừng ở chỗ tôi.
Mắt người này sáng như đuốc, khác với sự thờ ơ, lạnh nhạt của Phó Tiện, ngược lại có thêm vài phần lấn lướt và sắc bén.
Làm người ta không dám đối diện.
Miễn cưỡng kìm nén sự căng thẳng của mình, tôi cũng bắt chước Phó Tiện gọi một tiếng “anh”.
Chỉ là sau khi nghe thấy giọng của tôi, Phó Thời Chinh lại hơi nhướn mày, đôi mắt bình lặng hiện lên một chút kinh ngạc.
Ngay sau đó ánh mắt anh ta dời từ mặt tôi rơi nhẹ xuống cổ tay tôi.
Tôi hơi thắc mắc, cũng cúi đầu nhìn xuống.
Tôi luôn đeo một vòng tay bạc trên tay phải, bởi vì cảm thấy nó cũng tương đối phù hợp với trang phục hôm nay nên tôi đã không tháo ra.
Tôi vẫn đang thắc mắc, bèn ngước lên thì Phó Thời Chinh đã dời mắt đi.
Ánh nhìn chăm chú vừa rồi giống như là ảo giác của tôi.
Người này khiến người ta cảm thấy quá áp lực, may mắn là anh ta dừng lại không lâu, không mặc không nhạt trò chuyện với Phó Tiện mấy câu liền đứng dậy đi sang bên kia.
Phó Tiện dường như không thích giao tiếp với mọi người cho lắm, anh bảo tôi đẩy anh vào một góc, anh không nói chuyện với mọi người, chỉ lẳng lặng ngồi trên xe lăn như vậy.
Ánh mắt thản nhiên liếc nhìn hết người này đến người khác.
Nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời.
Đợi hồi lâu, tôi hơi chán nên rủ anh đi vệ sinh.
Phó Tiện gật đầu, nhưng không nói gì.
Trên hành lang.
Thấy xung quanh không có ai, tôi lấy một điếu thuốc từ ví cầm tay ra.
Nói là đi vệ sinh nhưng thực chất là nghiện thuốc lá.
Nhưng ngay khi mới châm một điếu thuốc, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân.
Khi tôi đang loay hoay dập điếu thuốc, một giọng nói hơi quen tai vang lên sau lưng tôi.
“Không cần dập, cho tôi một điếu.”
Tôi giấu bàn tay cầm điếu thuốc ra sau lưng, quay lại nhìn.
Người tới là Phó Thời Chinh.
Anh ta bước tới cách tôi hai bước thì dừng lại, xòe lòng bàn tay ra trước mặt tôi, ra hiệu đưa thuốc lá.
Tôi ngập ngừng: “Thuốc lá này là loại rẻ tiền, hơn nữa mùi còn hơi nồng.”
“Không sao.” Phó Thời Chinh cong môi dưới, như là đang cười, nói: “Vừa vặn.”
Đã nói đến mức này, tôi chỉ có thể mở túi ra, rút cho anh ta một điếu thuốc.
Phó Thời Chinh nhận điếu thuốc và bật lửa, châm lửa.
Lúc nhả khỏi ra, anh ta quay đầu nhìn tôi: “Không nhận ra tôi à?”
“Dạ?”
Tôi hơi mờ mịt, nhưng vẫn lúng túng trả lời: “Em nhận ra, anh là anh trai của Phó Tiện.”
“Không phải.”
Phó Thời Chinh lại rít một hơi thuốc, mặt hình nghiêng rất đẹp.
“Cảm ơn giấy của em chiều nay.”
“… Là anh?”
Tôi kinh ngạc lên tiếng, còn chưa kịp tiêu hóa chuyện này, một bóng người ngồi trên xe lăn chợt xuất hiện ở chỗ ngoặt.
Phó Tiện tự mình đẩy xe lăn lại đây, anh nhướn mi, thản nhiên nhìn tôi.
“Cái gì là anh?”