Chốn Hư Vô

Chương 10




Con khỉ ốm và Nico đều là thành viên đội tuyển LOL cấp trường của Học viện Công nghệ Bắc Kinh*, Nico là tân sinh viên duy nhất trong trận ra quân đầu tiên của trường.

*Học viện Công nghệ Bắc Kinh (BIT – Beijing Institute of Technology), là trường đại học công lập đồng giáo dục hàng đầu quốc gia, tọa lạc tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Nó được thành lập vào năm 1940 tại Diên An, Thiểm Tây. Đây là một trường đại học nghiên cứu lớn dưới sự giám sát của Bộ Công nghiệp và Công nghệ Thông tin. (Theo web duhoctrungquoc)

Nghe bảo Nico vừa bước vào cổng trường đã đi xử đội tuyển trường rồi, lúc đó đội trưởng đội tuyển trường đang đi ad, là một đàn anh năm tư, bị Nico dùng bảy tám tướng đi ad kêu ra solo, không thắng trận nào.

Sau đó đội trưởng này tự động nhường chức, lui về tuyến hai.

Con khỉ ốm nói: “Thật ra cũng chỉ là chuyện mấy tháng trước thôi, lúc đội trường nhường chức thì có thành viên trong đội không đồng ý, nhưng đội trưởng nói ưu tiên thực lực. Đội trưởng đánh giải trường ba lần rồi, thành tích lần cuối chỉ ở top 16. Anh ta rất muốn lấy được giấy chứng nhận, muốn để lại kỉ niệm cho đời sau của CLB điện tử.” Nói một lúc, con khỉ ốm thở dài một tiếng. “Vốn dĩ cách đó không lâu thấy Nico tập luyện điên cuồng trong ký túc xá, thành tích tăng rất nhiều, đội trưởng còn thấy rất an ủi, nghĩ rằng lần thi đấu này có cái hay rồi. Kết quả sắp đi thi thì cậu ấy nói cậu ấy không đánh nữa.”

Hồ Lăng cúi đầu ngồi trong quầy tính toán sổ sách, không nói tiếng nào. Nhân sự ở WHY X không đủ, ngoại trừ làm thu ngân ra cô còn kiêm luôn công việc kế toán.

Con khỉ ốm nói một cách lo âu: “Mưa Lạnh còn đòi xử Nico, không biết có thiệt không nữa.”

Triệu Lộ Đông hỏi: “Mưa Lạnh là trợ thủ đội các cậu?”

Con khỉ ốm: “Đúng, cậu ấy đánh chung với đội trưởng ba năm rồi, sau khi đội trưởng từ chức cậu ấy làm trợ thủ cho Nico, vốn dĩ đã không mấy tình nguyện, bây giờ còn xảy ra chuyện này. Tính cách của Mưa Lạnh rất là bạo, haiz…”

Con khỉ ốm thông báo tin tức xong liền rời đi.

“Lại giở thói rồi, anh ơi.” A Tân ngồi lên ghế nói, “Anh không biết đó, cái thằng nhóc này bây giờ lúc nào cũng có chủ ý cả, cái tính đó mà bộc lên thì chả ai nói được.”

Triệu Lộ Đông ha một tiếng.

A Tân quay đầu nói với Bạch Minh Hạo: “Bạch gia, có phải là anh ra tay ác độc quá không?”

Bạch Minh Hạo lấy một chai nước suối từ máy bán nước ra, nhẹ nhàng nói: “Không dùng hết sức.”

A Tân: “Ối dào!” Cậu còn đang định trêu chọc mấy câu, bỗng dưng nhìn thấy dừng đó, dừng một lát, lại ra hiệu bằng mắt cho Triệu Lộ Đông. Triệu Lộ Đông quay đầu lại, Hồ Lăng cúi đầu ngồi trong quầy, một tay đỡ trán mình, hình như đang tính toán. Hai bên tóc dài cô để thả, che đi khuôn mặt, không nhìn thấy mặt, nhưng từ động tác thỉnh thoảng lấy khăn giấy lau lau thì không khó để phân tích, đấy là đang khóc rồi.

Triệu Lộ Đông vẫy vây tay, A Tân và Bạch Minh Hạo cùng rời đi.

Anh đi đến trước quầy, chống tay lên tủ quầy.

“Làm sao thế?”

Hồ Lăng lắc đầu.

Triệu Lộ Đông: “Chuyện này không liên quan đến cô.”

Lần này ngay cả lắc đầu để trả lời Hồ Lăng cũng không lắc, hình như là không đồng tình với câu này lắm.

“Bên phía Nico tôi sẽ xử lý.” Triệu Lộ Đông châm một điếu thuốc, nói tiếp: “Cô yên tâm, tôi hiểu thằng bé, nhất định thằng bé sẽ tham gia thi đấu mà, sẽ không ảnh hưởng đâu.”

Hồ Lăng vẫn đang âm thầm kết toán, Triệu Lộ Đông liếc mắt thấy từng giọt nước mắt rơi trên sổ sách sắp đọng thành một dòng sông nhỏ rồi, thở dài một hơi, nói: “Cô không cần chịu trách nhiệm, tình hình thế này tôi gặp nhiều rồi, tâm trạng nam sinh bỗng chốc bị mất khống chế, không bao lâu thì sẽ tốt lên thôi. Không cần thật mà.”

Hồ Lăng vẫn cứ khóc, cứ như Triệu Lộ Đông càng nói, nước mắt của cô càng rơi nhanh hơn.

Bản thân Triệu Lộ Đông cũng phát hiện, cho nên nói rất ít, anh im lặng hút thuốc, hút được hơn một nửa mới lặp lại: “Hay là… cô suy nghĩ mấy ngày, thích thằng bé rồi?”

“Anh đừng hỏi tôi, tôi không biết…” Cuối cùng Hồ Lăng cũng mở miệng, giọng vừa nghẹn ngào vừa khàn khàn, như là giận dỗi lại như là oán trách.

Triệu Lộ Đông hút hết điếu thuốc này, dập điếu thuốc trong gạt tàn, thấp giọng nói: “Tùy cô vậy.”

Anh đi rồi, để lại mỗi Hồ Lăng cô đơn ngồi đó.

Cô đã nghĩ rất nhiều.

Thật ra thời đi học của cô đã từng có người theo đuổi, hơn nữa do lúc đó cô hiểu sai về hoàn cảnh gia đình mình, dẫn đến việc luôn đi trên con đường nữ thần kiêu ngạo, ngoại trừ mấy thằng đệ của Triệu Lộ Đông làm liều không đi học, những nam sinh có điều kiện khá kém trong trường đều không dám đến gần cô, thường thì chất lượng người theo đuổi luôn rất cao.

Mà mấy người nhưu thế này đều rất thận trọng, lòng tự tôn cũng côn, luôn đặt lý tri làm đầu. Trước khi họ bày tỏ tâm ý đều tiến hành một bước đệm thật dài, xác nhận được hai bên đều có ý này mới thay đổi hành động. Nếu nhưu cô không thể hiện sự hứng thú, họ cũng sẽ sĩ diện mà tạo thành khoảng cách với cô, tuyệt đối sẽ không thể hiện sự yếu đuối một cách rõ ràng.

Cho nên khi Nico xuất hiện trong sinh mệnh Hồ Lăng một cách dứt khoát như vậy, cô cũng không kịp để phản ứng lại. Chuyện ở chỗ cậu đã được đẩy lên cao trào rồi, thì bên cô còn chưa đọc xong phần lời tựa.

Nhưng trái tim con người vẫn luôn thành thật nhất.

Đối với tình yêu đẹp đẽ con gái luôn có tính xu hướng theo bản năng, không khi nào hướng về phía trước, chỉ cần cho một ít nguyên nhân, thì có thể hoan tưởng đến điểm cuối của vũ trụ.

Hồ Lăng nghĩ hết cả đêm, vẫn không nghĩ ra do nguyên cớ gì, có điều cô vẫn không thể quyết định, ít nhất cô cũng muốn gặp mặt cậu, nói cho rõ ràng trước mặt cậu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hồ Lăng đến tiệm net, cô nhạy cảm phát hiện rằng bầu không khí hơi sai sai, cả đám người vây quanh Triệu Lộ Đông để mở cuộc họp.

Hồ Lăng biết nếu như không có chuyện gì lớn, Hồ Lăng tuyệt đối sẽ không thức dậy trước chín giờ.

Sau khi thăm hỏi, con khỉ ốm nói nửa đêm hôm qua Mưa Lạnh ra tay với Nico rồi.

“Lúc đó đội trưởng cũng có ở đó, tụi em cùng nhau đến ký túc xá của Nico để khuyên cậu ấy, khuyên mãi khuyên mãi, tính khí của Mưa Lạnh bốc lên liền ra tay. Kết quả là Nico cũng đâu chịu thưa, hai người đánh đến mức tối tăm mặt mày, cuối cùng cảnh sát cũng đến luôn.”

“Đánh luôn rồi à?” A Tân hỏi với giọng bừng bừng khí thế, “Mưa Lạnh cũng từng đến tiệm mình chơi, em nhớ là một tên gầy trơ xương, hai người đó ai đỉnh hơn?”

Con khỉ ốm hơi nhớ lại, nói: “Cũng ngang nhau thôi… không hơn không kém, trình độ như nhau.”

Hồ Lăng bước nhanh lên trước, hỏi bằng giọng hơi căng thẳng: “Cảnh sát đến à? Họ có bị bắt không?”

Con khỉ ốm: “Vậy thì không có, đến bệnh viện rồi, hai người bị dạy dỗ vào câu rồi đi. Có lẽ phải viết hai bản kiểm điểm, vấn đề không lớn.”

Hồ Lăng cầm túi lên: “Bệnh viện nào?”

Con khỉ ốm: “Chị muốn đến?”

Hồ Lăng: “Đương nhiên!”

Con khỉ ốm không nói gì, nhìn Triệu Lộ Đông.

Hồ Lăng: “Làm soa thế?”

Con khỉ ốm: “Chị không cần đi, Nico đã đồng ý tham gia cuộc thi rồi.”

Hồ Lăng nói: “Đồng ý thì thế nào chứ, tại sao lại không cần đi?”

Con khỉ ốm lại liếc trộm Triệu Lộ Đông, Triệu Lộ Đông chìa tay ra.

“Cậu cứ nhìn anh làm gì, người nói có gì sai đâu, tại sao lại không thể đi? Ai quy định một phòng bệnh không thể có hai cô gái, luân phiên hầu hạ không tốt hơn hả?”

Hồ Lăng ngơ ngác.

Hỏi thêm lần nữa, mới hiểu nguyên nhân.

Nico đồng ý tham gia thi đấu là do giám đốc CLB điện tử của trường họ đến tìm cậu.

Giám đốc CLB Điện tử của Học viện Công nghệ tên là Tiểu Viên. Tiểu Viên là bạn học cùng lớp với Nico, còn là bí thư Đoàn của lớp họ. Hôm qua lúc đến khuyên Tiểu Viên cũng ở đó, bởi vì khuyên ngăn mà trong lúc không cẩn thận cô bị Nico làm bị thương, chịu một đấm. Sau đó cô đưa Mưa Lạnh và Nico đến bệnh viện, nói chuyện cả đêm, đến sáng sớm Nico mới đồng ý tham gia thi đấu.

Con khỉ ốm nhìn Hồ Lăng, nói: “Thật ra từ lúc vào trường Tiểu Viên đã có ý với Nico rồi, đi theo luôn vào CLB Điện tử, nhưng Nico vẫn chẳng có ý đó.”

Con khỉ ốm rất là vui mừng, mặt ốm, mắt lại to, vừa nhiều chuyện là mặt mày hớn hwor cả lên.

Hồ Lăng im lặng đứng đó.

A Tân nói: “Tại sao?”

Con khỉ ốm: “Tiểu Viên thuộc kiểu con gái đáng yêu, Nico không thích kiểu này, người ta thích mấy chị gái!”

Triệu Lộ Đông lắc lư cái cổ, nói: “Chuyện khác thì để đó trước đó, người bị thương, cũng phải đi thăm đã.” Anh chỉ huy A Tân, “Qua chỗ đối diện mua ít trái cây để vào xe anh.” “Được thôi!” A Tân đồng ý. Triệu Lộ Đông lại nhìn Hồ Lăng. “Nói thế nào, cô đi không?”

Hồ Lăng nhàn nhạt đáp: “Đi.”

A Tân lái xe chở Hồ Lăng và Triệu Lộ Đông đến bệnh viện, trên đường đi Triệu Lộ Đông ngáp liên tục, hình như là không mấy quen với việc ra đường vào cái giờ này.

Suy nghĩ của Hồ Lăng bay xa, cô không muốn nói chuyện, Triệu Lộ Đông cũng không chủ động nói gì cả, hai người cứ im lặng như thế.

Đến bệnh viện, họ gặp Nico đang truyền dịch trong phòng tiêm, lúc đó người trong sảnh rất đông, vừa nhìn là Hồ Lăng đã thấy cái đầu màu hồng đó.

Cô bàng hoàng nhận ra, đã sắp một tháng trời cô không gặp cậu.

Nico lúc này vẫn chưa nhìn thấy họ, làm ổ trên ghế, bắt chéo chân lên chơi điện thoại. Dáng vẻ này của cậu khiến Hồ Lăng cảm thấy có hơi xa lạ, cô cảm thấy có lẽ là do vấn đề về thần thái. Trước mặt cô lúc nào Nico cũng cười hết, đôi mắt hạnh cong cong, sẽ khiến cho mọi người cùng vui theo.

Nhưng Nico bây giờ không cười, cậu rất mệt mỏi, khóe mắt lạnh băng.

Triệu Lộ Đông tiến lên một bữa đi về phía trước.

“Này!”

Vốn dĩ Hồ Lăng chưa chuẩn bị xong, Nico đã nhìn sang đây.

“Anh Đông!” Cậu vừa chào hỏi xong, chuyển tầm mắt, nhìn thấy Hồ Lăng. Đầu tiên là cậu có hơi ngơ ngác, sau đó thì để lộ nụ cười. Đó là một nụ cười phức tạp, Hồ Lăng cảm thấy có thể dựa vào đó phân tích một bài luận văn năm ngàn chữ.

Nụ cười ngắn ngủi quật mạnh vào nội tâm Hồ Lăng, cô tiến lên trước vài bước, vừa muốn mở miệng, đã có một cô gái chạy đến cạnh Nico.

“Tân Thành, làm xong rồi.” Trong tay Tiểu Viên cầm hóa đơn và thuốc bệnh viện kê, bận đến nỗi mồ hôi đầy đầu.

Não Hồ Lăng lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô dùng thời gian ngắn nhất để đưa mắt nhìn Tiểu Viên. Xét về điều kiện bên ngoài, với cặp mắt của người đã thấy đủ kiểu mỹ nữ trong khoa phát thanh như Hồ Lăng, Tiểu Viên không được tính là xuất sắc. Nhưng cô bé trời sinh đáng yêu, collagen tràn ngập trên mặt, rất có sức sống, mắt vừa tròn vừa sáng, hơi có cảm giác xinh xắn đáng yêu của mấy em gái Nhật.

Cô nhìn có vẻ không giống sinh viên, cứ như đội trưởng đội cổ vũ trường cấp ba vậy.

Nico nhận lấy thuốc, nhìn cô bé, hỏi: “Mặt không sao chứ?”

Đầu tiên là Tiểu Viên nghi hoặc, sau đó cố sức lắc đầu: “Không sao không sao!” Cô chú ý đến mấy người bên cạnh, Nico nói: “Bạn thân của tôi.”

Tiểu Viên liên tục chào hỏi: “Chào anh chị!”

Triệu Lộ Đông và A Tân đáp một tiếng, lòng Hồ Lăng yêu ma quấy phá, cố hết sức mới để lộ một nụ cười.

A Tân đánh giá từ trên xuống dưới, chọc cậu nói: “Cậu bị chỉnh cũng thảm lắm đó ha.”

“Cái khỉ!” Nico nói, “Em đánh cái tên ngu ngốc kia gãy xương lông mày, cậu ta đánh em chỉ bị thương phần mềm thôi!”

A Tân cười nói: “Yo, vậy là cậu thắng à.”

Nico đáp vẻ thản nhiên: “Đương nhiên rồi! Em không đánh lại anh thiệt, nhưng mấy tên trong trường thì vẫn chẳng có vấn đề gì đâu.”

Triệu Lộ Đông đứng cạnh cười khẩy, Nico nhìn thấy, đột nhiên thở dài.

“Anh Đông à …”

Trong đôi mắt nhỏ ấy có thêm chút không cam tâm.

Triệu Lộ Đông giương cằm, hỏi: “Tình hình của hai cậu thế này thì thi đấu không có vấn đề gì chứ?”

Nico: “Không sao, tụi em đánh nhau không đánh vào tay. Tình hình em hiện tại được lắm đó.”

Không bao lâu, đã truyền nước xong, bác sĩ đến rút kim.

Triệu Lộ Đông hỏi: “Cậu về bên trường, hay là đến chỗ tôi nghỉ một ngày?”

Nico vừa muốn nói, đột nhiên Tiểu Viên đã kéo vạt áo của cậu, muốn nói lại không nói, Nico do dự phút chốc, nói: “Em… hôm nay em về trường trước vậy.”

Triệu Lộ Đông gật đầu: “Cần tiễn không?”

Tiểu Viên nói: “Không cần, chúng em gọi xe là được rồi.” Cô bé xách túi giúp Nico, còn cả hoa quả mà Triệu Lộ Đông đưa đến, đi về phái trước.

Họ đi đến bên ngoài cửa, Hồ Lăng đứng ngay ngốc ở đó, đột nhiên nghe tiếng của Nico.

“Tiểu Lăng!”

Cô ngẩng đầu, Nico đứng nơi có ánh mặt trời ở phía xa, giơ tay lên với cô, cười nói: “Tạm biệt.”

Cô lập tức giơ tay trả lời: “Tạm biệt.”

Người đi rồi, Hồ Lăng vẫn không động đậy, Triệu Lộ Đông nói: “Đi không?”

Không ai trả lời.

Triệu Lộ Đông liếc mắt nhìn, hai mắt Hồ Lăng cứ nhìn theo hướng mà taxi rời đi.

Bỗng nhiên anh cảm thấy có hơi buồn cười, vỗ vỗ tay với A Tân, A Tân ra ngoài chỗ đậu xe trước.

Hồ Lăng cũng không thể nói rõ là bị gì, chỉ cảm thấy nửa tháng làm cho hao mòn đổi lấy cảnh tượng thế này, đúng là có hơi thê lương. Nhất là giây phút mà Nico giơ tay lên khi nảy, Tiểu Viên yên lặng đứng bên cạnh cậu nhìn cô, một cảm giác thất bại mạnh liệt từ trên trời rơi xuống.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô, có lẽ Nico sẽ không chơi game với cô như trước đây nữa đâu.

“Tôi đã nói là giá trị thị trường của anh em tôi cao, không lừa cô đúng không?”

Vốn dĩ Hồ Lăng đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương, nhưng ai đó vừa mở miệng, bầu không khí bị phá hoàn toàn.

Liếc một cái, bước thật dài đi ra ngoài.

Đi mãi đi mãi, thấp thoáng nghe thấy tiếng cười khe khẽ sau lưng.

Bỗng nhiên Hồ Lăng phanh gấp, ánh mắt phẫn nộ. Hai tay Triệu Lộ Đông đút vào túi, nhịn cười đến nỗi cong cả eo.

Hồ Lăng nghiến răng nghiến lơi.

“Sao mà anh vui dữ vậy hả?”

“Xin lỗi…” Triệu Lộ Đông giơ một cánh tay lên, “tôi không phải cố ý đâu mà, tôi chỉ cảm thấy mẹ nó thiệt là…” Vừa mở miệng thì sắp không thể nhịn nửa rồi, cười đến nỗi đỏ cả mặt. “Tôi đã nói tình trạng thế này tôi gặp quá nhiều từ lâu rồi mà.”

Thiếu niên nghiện net mười tám tuổi, không có gái thì được, không có game mới sống không nổi. Có người không thèm tin, không thành cả dòng sông, khuyên kiểu gì cũng không được. Anh thật sự rất muốn hỏi cô có phải cảm thấy mình thành nốt ruồi son* rồi không? Đừng có làm mấy cái miếng hài buồn cười dữ vậy chứ. Cái mà đám con trai chơi game giỏi không bao giờ thiếu là gái đó. Người ta trải nghiệm sự sảng khoái khi theo đuổi mấy hôm, thì đã đi trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi được theo đuổi rồi.

*Nốt ruồi son được người Trung Quốc chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác. Ẩn dụ có được nhưng không biết giữ.

Có điều nhìn khuôn mặt muốn ăn thịt người của cô, nghĩ rồi nghĩ vẫn nên thôi đi.

Triệu Lộ Đông điều chỉnh lại biểu cảm, hắng hắng giọng, nói: “Không sao, tôi nói cho cô nghe này hai đứa đó cũng chẳng đến đâu đâu, nếu như cô đây còn chưa dứt tình, có thể ….”

“Triệu Lộ Đông!” Hơi từ cổ họng cô khiến tất cả mọi người xung quanh phải lùi nửa bước.

Ông chủ Triệu rất biết điều mà thay lời.

“Đi thôi, nắm bắt thời gian, tpooi về còn phải ngủ bù nữa.”

Hồ Lăng ngẩng đầu nhìn trời.

Ánh nắng hôm nay tươi đẹp, trời xanh gió thoảng, như là thời tiết tốt để giết người cướp của vậy.

Hai tay Triệu Lộ Đông đút vào túi quần, đi ra bên ngoài.

“Tôi thấy kết quả thế này rất là tốt, cô bé đó trẻ trung đáng yêu, rất là xứng với Nico.”

“Anh câm miệng!” Hồ Lăng nghe Triệu Lộ Đông khen Tiểu Viên, cuối cùng thì không nhịn nổi nữa.

Trẻ trung?

Ai chưa từng trẻ trung, với cả vốn dĩ hai mươi tư là không già nhé?

Đáng yêu?

Chỉ có không đủ xinh đẹp mới được khen là đáng yêu thôi!

“Hơn nữa!” Hồ Lăng giậm chân căm phẫn, “Người ta tên Chung Tân Thành! Cậu ấy không phải là Chung Tân Bằng cũng không phải là Chung Tân Tranh! Ngay cả tên của anh em mình mà anh còn nhớ không nổi! Còn có mặt mũi làm đại ca người ta?”

Nói xong, cô còn chê không hả giận, vung nắm đấm đấm vào cánh tay anh.

Bàn tay này chắc khỏe, lá trên đầu đều bị rung chấn đến rơi vài lá.

Triệu Lộ Đông đau đến lệch cả mặt, ôm lấy cánh tay, hai mắt hung tợn nhìn cô một lúc lâu, nhả ra một câu: “Mẹ nó cô có chỉ tay ngang* à…”

*Chỉ tay ngang: Bàn tay chỉ có hai đường chỉ tay và một đường nằm ngang. Thường thì người có bàn tay như vậy đánh rất đau.

Hồ Lăng quay đầu rời đi.

Từ đó, tính đâu ra đấy thì quyển sách về tình yêu này viết được mấy mươi ngày, vẽ nên một dấu chấm câu không được tính là hoàn mĩ.

Nếu dựa thoe khuôn khổ của tòa soạn để biên tập, thì chắc hẳn kết cấu của quyển sách này sẽ là:

Lời tựa: “——————————————————————————————————–”

Chính văn: “”

Hậu ký: “…”

Hết.