Chốn Đào Nguyên

Chương 8: Tiệm cận




"Anh giống người thật đấy." Khưu Thời nói.

***

Câu trả lời của Hình Tất khiến Khưu Thời không kềm nổi phải ngoảnh lại liếc hắn.

"Nghĩa là cậu định giết tôi hả?" Lý Phong nhìn Khưu Thời.

"Tôi bảo rồi, anh không chết già được thì hẳn là do đã chết dưới tay tôi." Khưu Thời nói, tay vẫn đang run lên vì giận.

Lý Phong không nói gì nữa, đi sang cầm cốc của Viện trưởng Ngô lên đổ ít nước ra tay, lau sạch máu trên mặt rồi đút đụn giấy vào lỗ mũi vẫn đang rỉ máu.

Sau đó gật đầu với Viện trưởng Ngô: "Tiếp tục thôi."

"Tôi muốn liên lạc với Tiêu Lỗi," Khưu Thời nói trước khi Viện trưởng Ngô mở miệng, "ngay bây giờ, lập tức."

"Nhóm lính được quân đội điều đến hỗ trợ phòng thủ kia," Lý Phong bảo, "sẽ chịu trách nhiệm xử lý người cảm nhiễm từ giờ, đừng lo."

Viện trưởng Ngô hắng giọng chuẩn bị nói tiếp thì Khưu Thời lại hỏi thêm một câu: "Sao tôi lại không bị cảm nhiễm?"

"Cậu là anh hùng trời..." Lý Phong đi về phía sô pha.

"Nói năng cẩn trọng." Hình Tất cất tiếng.

Lý Phong nhìn hắn.

"Cậu ta đánh anh nữa đấy." Hình Tất nói.

Lý Phong ngoảnh lại thở dài với Khưu Thời: "Vẫn đang nghiên cứu lý do, giờ cậu mà hỏi thì tôi có chết trẻ cũng chỉ biết trả lời là cậu mang tài năng thiên bẩm thôi."

Thật ra Khưu Thời chẳng tin một chữ nào.

Nhưng anh biết rõ rằng với tình hình hiện tại, Lý Phong sẽ không bao giờ nói thật mình nghe.

"Khưu Thời, tôi sẽ giới thiệu sơ về cách các cậu hợp tác nhé." Viện trưởng Ngô rốt cuộc cũng có cơ hội lên tiếng.

"Tuỳ ông." Khưu Thời tựa vào sô pha duỗi chân ngửa đầu, mệt quá, muốn ngủ.

Với một người luôn sống đơn giản như anh, việc phải xử lý bao nhiêu thông tin như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thế này khá là mất sức.

Mà hơn cả là tuyệt vọng, anh nhận ra mình như đang bị thứ sức mạnh nào đó nhấn xuống một xoáy nước sâu không thấy đáy.

Hung thủ trực tiếp là kẻ có mũi nhét giấy đứng tựa tường đối diện anh đây.

Khưu Thời cực kì muốn bước tới sút đụn giấy kia lên thẳng não Lý Phong.

Viện trưởng Ngô bấm điều khiển từ xa, một bức ảnh toàn là kí hiệu tay hiện ra trước mặt anh: "Đây là kí hiệu khống chế bằng tay, có thể khống chế... năng lực hành động của người máy sinh hoá..."

"Hử?" Khưu Thời vẫn ngửa đầu nhưng lại nhướng mày lên.

Song chưa đến hai giây sau anh đã bừng tỉnh, chỉ mỗi một kí hiệu tay mà đòi khống chế người máy sinh hoá thì hiệu quả chắc cũng cỡ đám y sĩ lang thang hô hào đòi khám bệnh cho cư dân ngoại thành vậy.

Thế là anh ngồi thẳng dậy nhìn Viện trưởng Ngô: "Khống chế qua cái gì?"

"Qua..." Viện trưởng Ngô nhìn Lý Phong.

"Qua một hệ thống khống chế." Lý Phong ngoảnh mặt đi trả lời.

"Hệ thống khống chế gì?" Khưu Thời truy hỏi, "Ở đâu? Sao lại bắt được kí hiệu tay của tôi?"

Lý Phong không đáp nữa, Khưu Thời nhìn Viện trưởng Ngô thì thấy ông thế mà đảo nhanh mắt sang Hình Tất.

"Gì kia?" Khưu Thời chợt bật cười tựa về sô pha, "Nghĩ tôi đánh không lại anh ta nên bắt anh ta trả lời á? Tôi mà có đánh thì vẫn đánh hai ông thôi."

"Hệ thống khống chế đã được cấy vào cơ thể cậu rồi." Hình Tất nói.

Khưu Thời cứng người một thoáng, hồi lâu sau mới khép mắt như bị rút sạch sức lực toàn thân: "Chết cả đi."

"Khưu Thời." Lý Phong gọi anh, "Sự tình quá cấp bách, chúng tôi không còn cách nào khác."

"Tôi muốn vào trại giam, giết phứt luôn cũng được," Khưu Thời nhẹ giọng, "tôi không làm cái nhiệm vụ gi gỉ gì gi đấy đâu, tất cả chết chung đi, tôi không vĩ đại đến thế."

"Bọn tôi ra ngoài trước," Lý Phong nói, "để cậu bình tĩnh lại."

Khưu Thời nhắm mắt chẳng buồn nhúc nhích hay lên tiếng, anh nghe tiếng bước chân hướng về phía cửa, đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong phòng im ắng, không nghe thấy bất kì âm thanh nào, căn phòng này được xây thật sâu dưới lòng đất, có cảm giác sâu hơn cả trại giam ngầm.

Trại giam của thành phố Mây cũng sâu lắm, tội càng nghiêm trọng thì bị nhốt càng sâu.

Khưu Thời cứ nghĩ mãi, tầng đáy trông ra sao.

Coi bộ trông như nơi mà mình đang dấn thân vào.

"Anh không cần hô hấp à?" Khưu Thời hỏi.

"Cần," giọng Hình Tất vang lên, "không nghe thấy là do tai cậu chưa thính đến mức ấy."

Khưu Thời mở bừng mắt ra: "Sao anh còn ở đây? Tiềm vệ không được ra vào chung mâm với chủ mưu hả?"

"Rủi ro bị đánh khi ở lại đây của tôi bằng không." Hình Tất nói.

Khưu Thời khựng lại rồi bật cười: "Mẹ kiếp anh cũng hề hước đấy."

"Cũng có tí gọi là." Hình Tất nói.

"Anh không phải là người thật à?" Khưu Thời ngoảnh sang nhìn hắn, "Theo tôi người máy sinh hoá không phải thế này, cái kẻ đập gãy xương tôi lần trước giống với tưởng tượng của tôi hơn."

"Kẻ lần trước không đập gãy xương cậu." Hình Tất nói.

Khưu Thời lom lom nhìn hắn cả buổi rồi xoay mặt đi: "Đệt."

Hình Tất im lặng.

"Anh giống người thật đấy." Khưu Thời nói.

"Người máy sinh hoá cấp một có cảm xúc và suy nghĩ, cực kì tiệm cận loài người," Hình Tất nói, "nhưng không phải là người, người máy sinh hoá dưới cấp một khá giống với tưởng tượng của cậu."

Khưu Thời cười lạnh.

Cái dòng "phân loại" này quả nhiên cực kì "nhân tính hoá", người máy mà cũng phải chia phẩm cấp, cấp cao thì có tư duy cảm xúc, cấp thấp làm xác sống bị thịt là đủ.

"Phải đối diện với những thứ phi nhân loại gần giống hệt mình là một việc cực kì đáng sợ," Hình Tất như nhìn thấu anh, "thôi thì càng ít càng tốt."

"Người máy sinh hoá cấp một biết đọc vị à?" Khưu Thời nói.

"Không, đấy là vấn đề đầu tiên mà tôi suy ngẫm." Hình Tất đáp.

Khưu Thời tựa sô pha nhắm mắt lần nữa: "Vậy đi, tiết mục tâm tình đến đây kết thúc, có nói thêm nữa thì tôi cũng không tham gia vào nhiệm vụ lần này đâu, bảo Lý Phong đi hại người khác đi."

"Nếu trình tự bắt đầu bằng việc đến xem Sào Huyệt, sau đó chứng minh cậu không bị cảm nhiễm và là ứng cử viên thích hợp nhất cho nhiệm vụ, cuối cùng thông báo cậu phải cấy hệ thống khống chế vào người," giọng Hình Tất vẫn luôn bình tĩnh, "để cứu cư dân của cả thành phố này và hiển nhiên bao gồm cả nhóm anh em của cậu, thì cậu có còn từ chối không?"

Khưu Thời không nói gì.

... Người máy sinh hoá cấp một đáng sợ thật đấy, thảo nào phải hạn chế số lượng.

Nên cái hệ thống khống chế kia chắc cũng do họ sợ mới chế ra.

Khưu Thời nghĩ đoạn nhấc tay lên.

"Hệ thống vẫn chưa được khởi động," Hình Tất nói, "cộng sự chỉ có quyền khống chế trong thời gian thực thi nhiệm vụ, và chỉ có tác dụng trong tình huống người máy sinh hoá mất khống chế hoặc phán đoán sai lầm rõ rệt."

"Cụ nhà anh." Khưu Thời bật dậy khỏi sô pha bước ra kéo cửa, bên ngoài là Lý Phong và Viện trưởng Ngô chưa kịp núp đi.

"Đổi người máy không biết đọc vị cho tôi," Khưu Thời chống khung cửa, "không được thì tiễn tôi vào tù đi."

"Người máy sinh hoá không có năng lực ấy," Viện trưởng Ngô nói, "Hình Tất không phải là người ngoài hành tinh và không có dị năng, hắn chỉ có khả năng quan sát sắc bén và kinh nghiệm phong phú hơn người thường..."

"Đổi người." Khưu Thời bảo.

"Không còn ai để đổi," Lý Phong đáp, "tiềm vệ cấp một mà chúng tôi có thể an toàn sử dụng chỉ có Hình Tất."

"Vậy thì thay cấp hai cấp ba cấp năm cấp tám vào," Khưu Thời nói, "hay tên lửa điều khiển từ xa cũng được."

"Cung cấp tên lửa cho anh thì được," Viện trưởng Ngô bảo, "nhưng Hình Tất vẫn là cộng sự duy nhất mà anh có thể lựa chọn."

Hình Tất nói đúng, nếu họ làm theo trình tự mà hắn bảo thì Khưu Thời căn bản sẽ không từ chối nhiệm vụ lần này, nguồn cơn thịnh nộ của anh đến cả từ việc bị lừa gạt.

Có lẽ đám người nội thành này thậm chí không cho rằng đấy là lừa gạt, cũng như số nạn dân bị lôi đến Sào Huyệt sửa tường bao ngoại thành đều đinh ninh mình kiếm được công việc có thu nhập không tồi nhưng cuối cùng lại chết trong im lặng. Chẳng có gì to tát cả, chỉ là công cụ mà thôi.

Thành phố Mây tiếp nhận nạn dân cũng không vì mục đích cao thượng gì, để đảm bảo thành phố được vận hành bình thường, đảm bảo nguồn hàng hoá thiết yếu được đầy đủ, đảm bảo cư dân nội thành được sống trong yên bình, tất cả những điều này đều cần nhân lực.

Họ cần đủ nạn dân vào vai công cụ sản xuất mà thôi.

"Đã nhớ hết số kí hiệu tay này chưa?" Viện trưởng Ngô nói, "Chưa cũng không sao, lát nữa có thể..."

"Nhớ cả rồi." Khưu Thời dứt mạch suy nghĩ, song tầm mắt vẫn dừng trên màn chiếu.

Viện trưởng Ngô nghiêm giọng hẳn: "Mong cậu nghiêm túc một chút, nhiệm vụ này liên quan đến..."

Khưu Thời bực mình đưa tay phỏng lại mấy kí hiệu một lần: "Từ nãy đã nhớ rồi, nhớ cả câu lệnh tương ứng luôn, mà đừng cứ nhắc mãi cái trò không thể dùng bừa này nữa, nói chuyện khác đi."

"Trí nhớ không tồi nhé," Viện trưởng Ngô cười cười, "công việc của cậu là cung cấp số liệu cho cộng sự, trên người tiềm vệ không có thiết bị này."

"Sao lại không?" Khưu Thời nheo mắt lại.

"Đấy là... một cách hợp tác," Viện trưởng Ngô đáp, "là sự tín nhiệm mà đôi bên dành cho cộng sự của mình."

"Sự không tín nhiệm thì có," Khưu Thời nói, "chỉ cần tôi đơn phương cho rằng anh ta đáng ngờ là có thể hạn chế năng lực hành động của anh ta ngay."

"Đây cũng là lý do mà cậu phải được huấn luyện," Lý Phong bảo, "theo kinh nghiệm từ xưa thì đấy là cách an toàn hữu hiệu nhất."

"Kinh nghiệm từ xưa," Khưu Thời phản ứng rất nhanh, "cũng có nghĩa là ban đầu không như thế này, nhỉ."

Lý Phong im lặng, chỉ liếc Hình Tất một cái.

"Đúng," Hình Tất nói, "xác suất để người máy sinh hoá mất khống chế, làm trái lời thề với loài người là cực nhỏ."

"Lời thề gì?" Khưu Thời ngoảnh lại nhìn Hình Tất.

"Không bao giờ phản bội." Hình Tất đáp.

Khưu Thời trầm ngâm.

Chốc sau mới cười: "Các anh quả thực không phải là người."

"Nên điều cậu cần biết chính là, cộng sự của mình có tư duy, có cảm xúc, có yêu ghét," Lý Phong lấy đụn giấy chặn mũi ra, nói xong máu chảy tiếp nên đành nhét vào lại, "chắc cậu đã thấy thế nào là 'có yêu ghét' rồi, cuối cùng là họ 100% không làm trái nguyên tắc, cũng có nghĩa là không tổn thương con người."

Xem ra thời gian rất gấp rút, Khưu Thời chưa kịp làm rõ mối quan hệ cộng sự hay thứ thao tác hệ thống kia đã bị đưa đến sân huấn luyện.

Đây là một khu không người cấu thành từ một ngọn núi đá nhỏ và rừng cây rậm rạp.

Khưu Thời và Hình Tất ngồi xổm trong thùng xe được đưa thẳng đến rìa sân, tai nghe vang giọng Lý Phong: "Nhiệm vụ rất đơn giản, tìm và xử lý bốn người cảm nhiễm với hai người máy sinh hoá cấp ba, chú ý đây là người máy sinh hoá ngoại xâm chứ không thuộc thành phố Mây, sẽ có thái độ thù địch."

"Anh nghe được không?" Khưu Thời hỏi Hình Tất.

"Không." Hình Tất trả lời.

"Hắn không nghe thấy đâu," giọng Viện trưởng Ngô vang lên, "bây giờ hệ thống định vị của cậu đã được bật lên, cậu sẽ cảm nhận được các vật thể đang di chuyển trong bán kính ba trăm mét và phải phán đoán đâu là mục tiêu."

Trước mắt Khưu Thời hiện lên một hình ảnh như khung ngắm có thước đo, có các mảng vùng không đều màu và những chấm tròn với cự ly lẫn tốc độ di chuyển khác nhau, có mười một chấm tổng cộng, chứng tỏ ngoài sáu mục tiêu ra thì còn năm sinh vật không liên quan.

Không để anh có thêm thời gian mày mò, giọng Lý Phong đã lại vang lên: "Bắt đầu."

Hình Tất mở cửa thùng xe nhảy ra.

"Đệt cụ nhà anh," Khưu Thời chỉ đành nhảy ra theo, hình ảnh trước mắt chồng lên cảnh vật xung quanh khiến đầu anh váng vất, "cái mẹ gì đây? Rồi làm sao mà xem?"

"Không biết," Hình Tất đi đến tảng đá phía trước, "tôi không nhìn thấy."

"Vậy anh được cái tích sự gì chứ? Cộng sự." Khưu Thời đành vừa nhìn các chấm di chuyển kia vừa đối chiếu với địa hình trước mắt, đồng thời phán đoán xem các mảng không đều màu kia có phải là chướng ngại vật không và nếu phải thì là kiểu chướng ngại vật gì.

"Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng," Hình Tất bỗng lao đi nhảy lên một tảng đá khổng lồ, sau đó là cảnh một tên cảm nhiễm bị ném từ trên xuống, rồi hắn đáp đất bằng cách giẫm nát cổ gã ta, "cộng sự."

Bên cạnh mỗi chấm đều có toạ độ, toạ độ này sẽ thay đổi theo chuyển động của chấm.

Hình Tất đã vào rừng, sau khi ra khỏi phạm vi mắt thường thì Khưu Thời phát hiện mình có thể nhìn thấy vị trí của hắn qua cái khung trước mắt. Chừng xác định xong xung quanh không có mục tiêu đáng ngờ, Khưu Thời dừng lại rồi bắt đầu nghiên cứu nhanh các chấm tròn này.

Sau đó báo toạ độ của mục tiêu thứ nhất.

Chấm tròn đại diện cho Hình Tất bắt đầu di chuyển, mười mấy giây sau, mục tiêu thứ nhất biến mất.

"Là gì thế?" Khưu Thời hỏi.

"... Một con lợn," Hình Tất nói, "có đốm."

"Khỏi phải tả màu cho tôi." Khưu Thời nói xong thì báo toạ độ tiếp theo.

Sau khi mục tiêu biến mất, Hình Tất không chờ anh hỏi đã báo cáo tình hình: "Người cảm nhiễm."

"Tốt," Khưu Thời cau mày nhìn chằm chằm cái khung trước mắt, nhanh chóng báo toạ độ tiếp theo, "hướng ba giờ có người máy sinh hoá."

Lý Phong khoanh tay mỉm cười nhìn hình ảnh đưa về trên màn chiếu.

"Phản xạ rất nhanh." Cục trưởng Trương đứng cạnh y.

Chọn xử lý một mục tiêu không rõ là gì trước, sau đó căn cứ theo đặc điểm số liệu của mục tiêu này để phán đoán mục tiêu khác có phải là đối tượng nhiệm vụ không, sau hai lần thử Khưu Thời đã có thể phân loại thẳng mục tiêu.

Không hổ là công nhân dọn xác vẫn luôn sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt nhất ở ngoại ô, khả năng ứng biến rất mạnh.

"Xem ra không chọn lầm người." Viện trưởng Ngô nói.

"Cũng chẳng còn ai để chọn," Lý Phong nói, "chúng ta may mắn mà thôi."

Tuy đã đoán ra được số chấm tròn này là gì nhưng dù sao cũng là lần đầu, Khưu Thời vẫn hơi vất vả khi xem hình ảnh nổi trên nền cảnh hỗn độn xung quanh, chừng anh phát hiện ra một người máy sinh hoá đang lao nhanh về phía mình thì cự ly cả hai ước chừng đã trong trăm mét.

Rồi lại nhìn khoảng cách giữa Hình Tất với mình, suýt soát hai trăm, chẳng biết có về kịp không.

"Quay lại đi!" Anh rút con dao nhét bên hông ủng ra, nhìn chằm chằm hướng người máy sinh hoá lao đến.

Một bóng người đen thui xông ra, Khưu Thời hơi khom mình, tìm được góc độ tấn công chuẩn.

Điều khiến anh bất ngờ là người máy sinh hoá này lại là nữ, mái tóc dài buộc gọn cực kì bắt mắt.

Chấm tròn Hình Tất trong màn hình lao đến với vận tốc nhanh hơn, và xuất hiện sau lưng cô người máy sinh hoá này.

Người máy sinh hoá bị sút một cú bổ nhào vài mét, sõng soài ra chỗ đất cách Khưu Thời mười mấy mét.

Mặt của cô ta vừa khéo chếch về phía Khưu Thời, có thể thấy rõ đấy là một gương mặt trẻ trung vẫn phiếm thơ ngây, đôi mắt trừng Khưu Thời hơi trống rỗng.

Động tác của Hình Tất nhanh nhẹn lưu loát, hắn bật nhảy rồi đáp đầu gối xuống gáy cô ta, đôi mắt nhìn chằm chằm Khưu Thời từ từ tối lại, cuối cùng hoá đen ngòm.

Nhiệm vụ hoàn thành, chỉ dùng một nửa thời gian quy định.

Khưu Thời và Hình Tất về xe.

"Rất hoàn hảo." Giọng Lý Phong vọng đến.

"Tắt thứ này đi," Khưu Thời nói, "nhìn bực cả mình."

Cái khung trước mắt rốt cục cũng biến mất, tầm nhìn khôi phục lại bình thường khiến anh thở phào một hơi.

Chắc xe chạy đường mòn khuất nẻo nên xóc nảy dữ dội, Khưu Thời ngồi dựa thùng xe, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Anh đã xử lý kha khá người cảm nhiễm, việc không khó mà cũng chẳng quá áp lực, bởi hình dáng bên ngoài của đa số người cảm nhiễm đã cực kì khác người thường hay phải nói là thay đổi hoàn toàn, hết thảy từ làn da thối rữa ngả đen đến đôi mắt đỏ quạnh đều đại diện cho nguy hiểm chí mạng.

Thảm trạng họ chứng kiến lúc dọn xác những người bị đám cảm nhiễm tấn công khiến Khưu Thời phẫn nộ và quyết đoán khi xử lý bọn chúng.

Nhưng cảnh tượng người máy sinh hoá bị Hình Tất nhẹ nhàng g iết chết trước mặt mình ban nãy lại khiến anh hơi khó chịu.

Chẳng biết lý do là gì. Do người máy này là nữ ư? Hay tại cô ta có bề ngoài không khác gì người bình thường? Hay vì Hình Tất xử lý cô ta gọn gàng lưu loát y hệt lúc giết cảm nhiễm? Thậm chí hắn còn áp dụng chiêu mà anh đã thất bại khi dùng với Lý Phong.

"Số người máy sinh hoá này đến từ đâu?" Khưu Thời hỏi.

"Bắt được đấy," Hình Tất nói, "người máy sinh hoá cấp hai cấp ba ở thành phố Mây không hiếm, hai kẻ này đều là cấp ba, không khó bắt."

Khưu Thời nhìn hắn: "Với anh thì hai người máy sinh hoá này là gì? Đồng loại?"

"Là mục tiêu nhiệm vụ." Hình Tất trả lời.

"Ờ." Khưu Thời đáp.

"Người máy sinh hoá cấp ba không có năng lực sở hữu cảm xúc qua học tập," Hình Tất nói, "họ không có tư duy, cũng không có buồn vui hờn giận, bị xử lý cũng không đau đớn."

Khưu Thời cau mày: "Mẹ kiếp anh đừng quan sát tôi mãi, đọc vị người khác khiến anh thấy mình thành công lắm hả?"

"Không," Hình Tất bảo, "đây đều là những vấn đề mà tôi từng nghĩ đến khi bắt đầu biết suy ngẫm."

"Nhưng ban đầu anh cũng có biết suy nghĩ đâu," Khưu Thời nhìn hắn, "bây giờ đầu óc lại khôn khéo thế này, muốn tiệm cận loài người hơn nữa nên chăm vô cùng nhỉ."

Hình Tất im lặng cười cười.

"Anh được sản xuất... Anh xuất xưởng... Anh..." Khưu Thời đổi cách dùng từ cả buổi, cuối cùng xài chữ quen nhất, "Anh sống được bao lâu rồi?"

"Lâu lắm rồi," Hình Tất nói, "chắc chắn không chỉ hai mươi lăm năm."

"Nói câu vô nghĩa vãi," Khưu Thời suy nghĩ, "anh có nhớ chuyện đầu tiên mình nhớ được là gì không?"

Hình Tất thoáng trầm mặc: "Tôi không có toàn bộ kí ức, để bảo đảm độ khống chế là 100%, tôi sẽ bị khoá một số kí ức."

"Anh biết nói dối không?" Khưu Thời hỏi.

"Không." Hình Tất đáp.

"Nhưng anh biết đáp trật đề." Khưu Thời bảo.

"Ừ." Hình Tất gật đầu.

Về đến Viện Bảo tàng dưới đất, lần đầu tiên Khưu Thời được vào phòng thí nghiệm.

Hình Tất bước vào một chiếc lồ ng thuỷ tinh trong suốt, nhân viên công tác bắt đầu tiến hành kiểm tra các chỉ số, nghe đâu mỗi khi về từ nhiệm vụ thì họ sẽ kiểm tra hắn một lần để bảo đảm không xảy ra sự cố.

Và Khưu Thời cũng bị đưa đến một căn phòng khác, bên trong chỉ có mình Viện trưởng Ngô nhưng bị mấy chiếc máy ảnh chỉa vào khiến anh có cảm giác đằng sau chúng đều là những cặp mắt đang quan sát mình.

"Thấy nhiệm vụ như nào?" Viện trưởng Ngô hỏi.

"Chẳng như nào cả." Khưu Thời nói.

"Đã có cái nhìn khá toàn diện về cộng sự của mình rồi nhỉ?" Viện trưởng Ngô hỏi.

"Chưa," Khưu Thời đáp, "tôi biết Giám đốc Lý mười năm rồi mà vẫn đâu ngờ anh ta lại chơi mình một vố thế này, thì làm sao hiểu một người máy sinh hoá 'cực kì tiệm cận' loài người chỉ trong mấy tiếng đồng hồ đây?"

"Cậu hoàn thành nhiệm vụ thử nghiệm lần này rất tốt," Viện trưởng Ngô nói, "vượt quá ước đoán của chúng tôi."

"Thế tức khả năng ước đoán của các ông dở phẹt." Khưu Thời bảo.

"Bây giờ tôi cho rằng các cậu có thể thực hiện nhiệm vụ đầu tiên một cách hoàn hảo," Viện trưởng Ngô liếc đồng hồ, "năm phút sau xuất phát."

"Gì cơ?" Khưu Thời lấy làm khó tin.

Một người máy sinh hoá cấp hai xuất hiện ở ngoại thành, đã tấn công hai lần vào vị trí rất gần ranh giới nội thành. Mục đích của gã rất có thể là xâm nhập nội thành, vài trạm kiểm soát của Cục Phòng thủ Đô thị đã sẵn sàng đón địch.

Khưu Thời và Hình Tất vẫn ngồi chiếc xe bịt bùng trước đấy, anh không biết Hình Tất đang nghĩ gì nhưng bản thân anh thì cực kì mơ hồ, mấy người này thậm chí không để anh có cơ hội nổi điên đã phải nhanh chóng dồn sức tập trung vào nhiệm vụ đầu tiên.

"Các khu vực xuất hiện mục tiêu đều đã bị phong toả," một giọng nam nghiêm túc vang lên, "cấm dân thường vào nhưng thời gian quá cấp bách, không loại trừ trường hợp có người ở lại. Chú ý phân biệt, có thể giải quyết luôn trong tình huống ảnh hưởng đến nhiệm vụ."

"Ông là ai?" Khưu Thời cau mày hỏi.

"Trương Tề Phong - Cục trưởng Cục Phòng thủ Đô thị." Người đàn ông trả lời.

"Chiến dịch này Cục trưởng Trương sẽ tham gia giám sát." Giọng Lý Phong truyền đến.

"Tuỳ." Khưu Thời không quan tâm đ ến họ cho lắm, khung hình quỷ quái lại hiện ra trước mắt, phức tạp hơn lần huấn luyện trước đấy nhiều.

"Sơ tán hiện trường," lúc nhảy xuống xe, Hình Tất rốt cục cũng lên tiếng chỉ huy nhiệm vụ, "dọn sạch dân thường lang thang trước đã."

"Ừ." Khưu Thời nhảy theo xuống xe, trước mắt loang lổ màu mè, suýt thì không thấy rõ đường.

Hiện tại họ đang ở bên ngoài trạm kiểm soát đỉnh núi Số Bốn của nội thành, đi dọc lối mòn đá tảng xuống dưới sẽ đụng một con đường cũ đã lâu không được bảo trì, thường thì không ai ra đây. Khu vực này nằm trong phạm vi tuần tra của trạm kiểm soát, cách Cục Phòng thủ Đô thị xử lý nạn dân lẫn cư dân ngoại thành tiếp cận là nả súng lùa đi, ai mà chỉ bị thương thôi là đã may mắn lắm, vì Khưu Thời từng dọn không ít xác ngoài này.

Hình Tất lên đường rồi, bởi phạm vi nhiệm vụ lớn nên Khưu Thời phải di chuyển theo hắn, vài phút sau, cuối cùng anh đã dần dà hiểu được hình ảnh hiển thị trước mắt.

Đá tảng, khe nứt dưới đá, con suối...

"Một trăm mét trước mặt," Khưu Thời đứng lại báo toạ độ, "có hai người, nghi là dân thường, đang bất động."

Hình Tất gần như lao đi ngay khi anh nói, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Khưu Thời nhìn chằm chằm khung hình chứ không dám lơi lỏng, cũng chạy sang chỗ có nhân vật đáng ngờ. Đây không phải là huấn luyện, người máy sinh hoá mục tiêu cũng không phải là cấp ba, anh buộc phải ở gần để Hình Tất có đủ thời gian trở lại nếu mục tiêu đột ngột xuất hiện.

"Dân thường." Giọng Hình Tất vọng lại.

Khưu Thời tức tốc xông tới, tuy tiền đề để "giải quyết luôn" theo ý Cục trưởng Trương là phải "ảnh hưởng đến nhiệm vụ", nhưng anh không biết Hình Tất phán đoán nhiệm vụ có bị ảnh hưởng không bằng thước đo nào.

"Để tôi xem đã." Anh nói vội.

Hình Tất không giết dân thường, chỉ đánh ngất mà thôi.

Nhưng hai người dân này... Khưu Thời sững sờ khi thấy hai người nằm sấp trong hốc đá khuất nẻo: "Mẹ kiếp..."

Chào mọi người tôi là Lý Đầu To. =))

Thêm cả tên Tôm Nhỏ gầy đét kia.

Bên cạnh là thú cưng bươm bướm đã hỏng của Lý Đầu To.

"Quen à?" Hình Tất hỏi.

Khưu Thời im lặng, anh chưa biết mình nên nói gì.

Chắc Hình Tất nhẹ tay hoặc Lý Đầu To chịu đòn giỏi, bấy giờ cậu ta húng hắng tỉnh lại, chầm chậm toan nhấc đầu lên.

Hình Tất tát phát vào gáy cậu ta, Lý Đầu To ụp mặt ngất tiếp.

-

Vu Triết:

Cục trưởng Trương: Tui đẻ ra cái giống ôn gì thế này!

Kéo: Cười vãi chè, may chưa "giải quyết luôn" đó ông.