Chốn Đào Nguyên

Chương 16: Ý nghĩa




"Không," Hình Tất nói, "cậu chỉ yếu đuối thôi."

***

Thị trấn Rừng Đông nằm ở hướng Đông Bắc của thành phố Mây, thế nên họ không rời đi bằng con đường hầm phía núi Đen Lớn mà lái thẳng qua khu Đất Rừng.

Đồng nghĩa với việc xuất phát từ cánh rừng bên cạnh Sào Huyệt đen ra Bắc rồi rẽ sang Đông.

"Kiểu này chưa ra khỏi cửa đã bị đánh cho chạy về rồi." Khưu Thời nói.

"Tránh Sào Huyệt mà đi." Tai nghe vọng lại giọng Lý Phong.

"Cảm ơn lời vô nghĩa của anh nhé," Khưu Thời bảo, "có người giám sát cả hành trình à?"

"Phải," Lý Phong đáp, "tổ kĩ thuật sẽ ghi chép lại, có Viện trưởng Ngô và Cục trưởng Trương tham dự, nếu các cậu tìm tôi thì tôi cũng sẽ đến, cơ mà... Viện trưởng Ngô ước chừng tầm hai mươi tiếng nữa hệ thống nhiệm vụ của cậu sẽ tự ngắt kết nối, mỗi thiết bị liên lạc mới cấy kia giữ được tín hiệu thôi."

"Tốt lắm." Khưu Thời nói.

"Chuẩn bị xong rồi thì xuất phát đi." Lý Phong bảo.

Cục trưởng Trương cho họ một chiếc xe khá tốt, trông như phiên bản thu nhỏ của xe đen lớn vậy. Lý Phong bảo tuy là đời cũ nhưng tính năng cực ổn, quân đội thành phố Mây có rất nhiều mẫu xe mới ra đời song dòng này vẫn cứ được sản xuất liên tục từ thời chiến.

Theo Khưu Thời thì con xe này gần như không được lắp bất cứ thiết bị điện tử nào, đồ đá hơn chiếc xe gắn tám trăm màn hình của Lý Phong nhiều, nhòm cũng chỉ cứng cáp hơn xe dọn xác của họ một tí.

"Khung và gầm xe đều ngon, vượt địa hình tốt, chống đạn, dễ sửa." Lý Phong tổng kết ưu điểm.

"Ai sửa?" Khưu Thời quăng ba lô xuống hàng ghế sau, "Xe dọn xác bọn tôi mà hỏng thì toàn Triệu Lữ lo."

"Hình Tất biết sửa." Lý Phong nói.

Khưu Thời liếc nhìn Hình Tất: "Hồi đó anh ta mặc đồ tây mà biết sửa xe hả?"

"Kĩ năng cơ bản." Lý Phong bảo.

"Thôi được," Khưu Thời khởi động xe nghe thử tiếng máy, "cũng tạm, lên đường đây, có cần phải xin phép xuất phát không, kẻo tí nữa Cục Phòng thủ Đô thị đuổi theo đánh tôi."

"Xe này có biển thông hành điện tử." Lý Phong nói, "Đi đi, thuận buồm xuôi gió nhé."

Xe băng qua con đường dẫn ra Sào Huyệt số Một, xung quanh đã chẳng còn bóng người.

Phần Sào Huyệt số Một mà họ nhìn thấy được khô héo cả rồi, cứ như trận ôn dịch của rừng sâu đã để lại một vết sẹo khổng lồ có lẽ phải trăm năm mới lành hẳn được.

Khưu Thời sờ cánh tay mình, bản đồ hiện lên trước mắt. Trên bản đồ có tuyến đường vòng khỏi Sào Huyệt đến thị trấn Rừng Đông.

"Tí nữa quá phạm vi sử dụng bản đồ thì anh phải chỉ đường cho tôi rồi." Khưu Thời nói.

"Luôn giờ cũng được." Hình Tất bảo.

"Tôi sợ quanh đây có mai phục, phải ngó phiên phiến bản đồ," Khưu Thời đáp, "nhỡ đâu Đặng Diệp Diệp bám đuôi thì sao."

"Không đâu." Hình Tất nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chắc chứ?" Khưu Thời liếc hắn.

"Chắc tầm 99.7%." Hình Tất nói.

"Nghĩa là có khi vẫn còn 0.3% của Đặng Diệp Diệp đang ở quanh đây." Khưu Thời bảo.

Hình Tất im lặng, tựa cửa sổ xe bật cười: "Viện trưởng Ngô nói cậu có đi học."

"Làm sao, ngoại thành có trường học dành cho nạn dân," Khưu Thời nói, "phép quy đổi của tôi có vấn đề gì hả?"

"Thế chắc có một đầu ngón tay của Đặng Diệp Diệp đang bám theo đấy." Hình Tất đáp.

Khưu Thời cười đảo vô lăng tránh một tảng đá trước mặt.

"Xung quanh thành phố Mây không có tung tích của chúng," giọng Lý Phong truyền đến, "chúng tôi đã điều tra hết thảy những ai có liên quan đến cô ta, ngoài số ít đào tẩu thì số còn lại đã bị giám sát cả rồi, khu vực xung quanh thành phố Mây đều an toàn."

"Giám sát kiểu nào?" Khưu Thời hỏi.

"Nghĩa trên mặt chữ," Lý Phong đáp, "giai đoạn này không bắt giam được, tôi sẽ gắng hết sức đảm bảo an toàn cho các cậu."

"Một trăm mét trước mặt có cái hố," Hình Tất nói, "lái qua lề trái đi."

"Anh nhìn thấy hay là nhớ vậy?" Khưu Thời hỏi.

"Nhớ." Hình Tất bảo.

Không ghẹo não Hình Tất là khối vuông nhỏ được nữa rồi, bấy nhiêu năm nhớ đại khái địa hình cũng thường thôi, nhưng chính xác đến cả khoảng cách thì thực sự cực kì lợi hại.

Xem bản đồ, quả thực cách đây một trăm mét có một cái hố đất nẻ, nhìn có vẻ tấp lề phải hay lề trái đều được, nhưng vừa qua khỏi hố thì lề phải xuất hiện ngay dốc bậc thang, qua vẫn được nhưng chắc sẽ xóc cắn lưỡi.

Con đường trong khu rừng này vốn từng là con sông, thành phố Mây ngắt đầu nguồn rồi dẫn nước vào nội thành nên nơi đây mới khô cạn.

Lái xe trên con đường này là một việc không hề dễ, phải luồn trái lách phải, Hình Tất phải nắm tay cầm trên nóc xe suốt.

"Anh cũng chẳng thèm nhắc tí nào," Khưu Thời nói, "chỗ nào có đá hay hố thì nói một tiếng để tôi còn biết đường tránh trước chứ."

"Không chính xác đến mức đấy đâu." Hình Tất bảo.

"Vậy chất lượng não anh vẫn chẳng ra gì." Khưu Thời chê.

"Năm mét trước mặt có tảng đá, tránh sang phải gặp hố, lách qua trái hai mét sau gặp đá." Hình Tất nói.

"... Vậy là sao." Khưu Thời cau mày.

Sau một tràng xóc nảy điên cuồng, Hình Tất liếc nhìn anh: "Là có lái thế nào cũng không tránh được."

"Xin cảm ơn anh." Khưu Thời nói.

"Lúc đi ngang Sào Huyệt số Ba thì đến gần một chút." Trong tai nghe bỗng vọng ra giọng Cục trưởng Trương.

"Bọn tôi không đi ngang Sào Huyệt số Ba," Khưu Thời bảo, "Sào Huyệt số Ba nằm ở phía Đông, bây giờ chúng tôi phải ra Bắc."

"Nhận được lệnh của Thượng tá Từ, lúc đi ngang Sào Huyệt số Ba thì đến gần một chút, số liệu về số Ba của chúng ta chưa đủ," Cục trưởng Trương lặp lại, "bây giờ Hình Tất là người máy cộng sinh, đến đấy thử một chút."

Khưu Thời cau mày, cực kì khó chịu: "Bọn tôi không thể xác định mình cần bao lâu để đến Rừng Đông rồi quay về, không thể phí phạm thời gian trên đường."

"Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ ba," Cục trưởng Trương nói, "nội dung nhiệm vụ tạm thời thay đổi, không hề ảnh hưởng."

"Lý Phong?" Khưu Thời nghiến răng, những lúc thế này tên ấy lại im thin thít.

"Thượng tá Từ có quyền tạm thời thay đổi nhẹ nhiệm vụ." Lý Phong lên tiếng, nghe giọng có vẻ cũng không vui gì mấy.

"Đây mà thay đổi nhẹ cái mẹ gì?" Khưu Thời nói.

"Hình Tất," Lý Phong bảo, "tìm cách... đến đấy."

Khưu Thời liếc nhìn Hình Tất, không biết tại sao Lý Phong lại nói với hắn một câu vô nghĩa như vậy.

"Đã rõ." Hình Tất trả lời, đưa tay ra dấu với Khưu Thời rồi trỏ hướng Sào Huyệt số Ba.

"Đệt." Khưu Thời trợn mắt chửi hắn, sau hai giây trù trừ cũng vẫn đánh lái về hướng ấy.

Lý trí không cho phép anh hoàn toàn tin tưởng Hình Tất, nhưng bây giờ không có thời gian để chần chừ lẫn tranh chấp, vì đánh nhau chắc chắn không thắng được, khống chế Hình Tất rồi còn mỗi anh thì lại chẳng đến thị trấn Rừng Đông nổi, thêm việc nhóm anh em của anh vẫn đang bị kiểm soát và trạng thái giám sát không thể hỏi quá nhiều, Khưu Thời chỉ còn cách nhanh chóng quyết định.

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là Hình Tất là người máy sinh hoá có phán đoán riêng chứ không chỉ biết nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh như cấp hai cấp ba, lẫn hắn vẫn luôn bình tĩnh chững chạc từ lúc tiếp xúc đến giờ, và chuyện lãng phí thời gian thì chẳng lợi cho ai...

Sào Huyệt số Ba nằm sau số Một số Hai, nằm xa nhất hướng Đông và không hề thuận đường, chỉ việc lái đến đấy thôi đã tốn chừng hai tiếng đồng hồ, nếu giữa đường đụng độ người máy sinh hoá mà Hình Tất dư sức đối phó thì quay về theo đường mới cũng mất trên ba tiếng.

Khưu Thời ôm giận không thèm để ý đến tình trạng đường nữa, anh phi như bay trên con lộ đan xen giữa đá tảng và cây rừng, xóc nảy đến độ đít chẳng chạm ghế được mấy tí.

Hình Tất cứ ngó mãi ra cửa sổ, im lặng như đang cảm nhận điều gì.

Phía Cục trưởng Trương chốc chốc lại lên tiếng xác nhận vị trí thực tế của họ, ông ta dốc sức chấp hành mệnh lệnh của Thượng tá Từ, nhìn là biết chẳng hề quan tâm họ có đến được Rừng Đông hay có thăm dò được tình hình và ý đồ của đối phương hay không, chuyện của Hồ Tiểu Lĩnh cũng chưa từng nằm trong phạm vi cân nhắc của ông ta.

Cục trưởng Trương vẫn luôn ngờ vực về độ chịu khống chế của Hình Tất, và cũng như Thượng tá Từ, ông ta cực kì xem thường Khưu Thời – người cộng sự là công nhân dọn xác này của hắn, chỉ mong nhanh chóng đẩy họ vào thí nghiệm người máy cộng sinh.

Khưu Thời cảm thấy có lẽ họ thực sự chỉ xem mình là một vị thuốc.

Lái được bốn mươi phút, vừa qua hết Sào Huyệt số Hai và cách khá xa Sào Huyệt số Ba, biên trên bản đồ xuất hiện tín hiệu nghi là người máy sinh hoá.

"Hướng chính diện," Khưu Thời lơi chân ga và báo toạ độ, "nghi là người máy..."

Chưa dứt lời, Hình Tất bỗng duỗi lòng bàn tay trái áp vào gáy anh, Khưu Thời ngẩn ra, không rõ hắn tính làm gì.

"Sinh hoá." Chừng nói hết câu, anh chợt nhận ra đường truyền xuất hiện tạp âm.

"Gì đấy?" Phía Cục trưởng Trương dường như nghe không rõ.

"Dừng xe kiểm tra." Hình Tất nói đoạn dời tay khỏi gáy anh, tạp âm biến mất.

Khưu Thời nhìn hắn, Hình Tất nói xong câu này vẫn ngồi im trên xe.

"... Hình như..." Khưu Thời cất tiếng, lúc Hình Tất áp lòng bàn tay lên lần nữa, tạp âm lại xuất hiện, "bị nhiễu..."

"Tắt đi." Hình Tất quay mặt sang thì thầm thật khẽ, gần như chỉ còn khẩu hình.

Khưu Thời chững lại một giây rồi sờ cánh tay ngắt kết nối và bản đồ, bản đồ trước mắt biến mất, âm thanh trong tai nghe cũng mất theo.

"Còn tên người máy sinh hoá trước mặt thì sao." Anh tháo tai nghe ra.

"Cánh trái trước mặt có đường," Hình Tất rút tay về, "gã không theo kịp xe đâu."

Khưu Thời giẫm mạnh ga lao thẳng sang cánh trái, quả nhiên nhìn thấy một con đường đá vụn rộng hơn với địa hình đổ dốc và rất nhiều cây khô ngã rạp ven hè, đây là đường mòn hình thành từ bùn đá xối.

Lao mãi xuống cuối dốc, họ bắt đầu hướng tiếp ra Bắc dưới sự chỉ huy của Hình Tất.

Sau khi để mông va đập với ghế khoảng hai mươi phút, Khưu Thời mới hỏi: "Cắt được đuôi chưa?"

"Cắt được rồi." Hình Tất nói.

Khưu Thời dừng xe, ngoảnh sang nhìn hắn: "Có muốn giải thích không?"

"Phần nào?" Hình Tất hỏi.

"Gây nhiễu bằng cách nào?" Khưu Thời lia mắt qua tay trái hắn.

Hình Tất đưa tay trái sang, Khưu Thời thoáng thấy sắc đen trong lòng bàn tay khi hắn mở nắm tay ra.

"Mẹ kiếp, cái..." Khưu Thời ngây ra.

"Chỉ thử một chút thôi," Hình Tất để tay trước mặt mình, cúi xuống nhìn, "khoảng cách đủ gần có thể gây nhiễu."

"Sao Lý Phong biết, anh nói trước với anh ta à?" Khưu Thời hỏi.

"Anh ta không biết," Hình Tất đáp, "Lý Phong cũng chỉ cược bừa xem tôi có cách để khỏi đến đấy không thôi."

"Họ vẫn có thể liên lạc trực tiếp với tôi, tôi không tắt được hệ thống kiểm soát tổng kia." Khưu Thời nói.

"Hai mươi phút rồi mà chưa liên lạc," Hình Tất nói, "chứng tỏ anh ta đã xử lý rồi, nếu xảy ra chuyện sẽ có người liên lạc với cậu, nếu muốn uy hiếp cậu cũng vậy."

"Từ giờ không dùng bản đồ nữa thì chỉ biết nhờ anh thôi," Khưu Thời tựa lưng ghế thở phào nhẹ nhõm, đoạn ngoảnh sang nhìn hắn, "tôi còn tin được anh không?"

"Được." Hình Tất nói.

Khưu Thời trầm mặc một lúc: "Được thôi."

Chừng tiếp tục lái xe đi, anh hỏi thêm một câu: "Anh căn cứ vào đâu để chọn tin tưởng một ai đó?"

"Còn cậu?" Hình Tất hỏi trả.

"Trực giác." Khưu Thời nói.

"Lô gíc." Hình Tất bảo.

"Qua một loạt phân tích hả?" Khưu Thời hỏi.

"Ừ, phân tích một loạt bằng bộ não khối vuông bé xíu của tôi." Hình Tất đáp.

Khưu Thời im lặng, bẵng đi mới phì cười: "Khối vuông ấy rốt cuộc là gì?"

"Thiết bị duy trì phản ứng sinh hoá của cơ thể." Hình Tất nói.

"Thế là ắc quy còn gì!" Khưu Thời bảo.

"Phải, thực ra tôi là một con rô bốt sử dụng năng lượng mặt trời." Hình Tất trả lời.

"Cuối cùng cũng nói thật rồi đấy." Khưu Thời bảo, xe cán qua hai ổ gà rồi lại chui vào rừng tìm đường để đi giữa cây cối chen nhau, bấy giờ không thể phủ nhận rằng tính năng con xe này thực sự khá tốt.

Sau khi thích ứng dần với phương thức di chuyển gian khó này, Khưu Thời mới từ từ có thời gian động não suy nghĩ.

Anh gõ ngón tay lên vô lăng: "Tay của anh."

"Ừ, không chắc sắc đen sẽ xuất hiện khi nào." Hình Tất nói đoạn vươn tay ra lần nữa.

Khưu Thời thấy lòng bàn tay hắn đã về lại màu da bình thường, thở phào rồi lại nhíu mày ngay: "Vậy nếu sau này thứ đấy mọc đầy cả người, chẳng phải anh sẽ..."

"Lúc đen lúc trắng hả." Hình Tất nói.

Khưu Thời nghe mà buồn cười nhưng không cười nổi.

"Không đâu." Hình Tất bảo.

"Chắc chắn vậy luôn?" Khưu Thời hỏi.

"Ngoài nguồn cảm nhiễm ở Sào Huyệt số Một," Hình Tất nói, "thì chưa phát hiện thay đổi rõ rệt ở người máy cộng sinh nào khác."

Khưu Thời đang phân tâm nghiền ngẫm câu này thì trước mặt đồng thời xuất hiện hai ổ voi hình thành do dòng chảy, không kịp nhìn xem phải tránh thế nào nên xông thẳng qua một trong hai khiến bánh xe kẹt lại, suýt đã đập mặt vào vô lăng.

"Khống chế được hả?" Anh ngoảnh nhìn Hình Tất, "Người máy sinh hoá khống chế được thứ ấy?"

"Để tôi lái cho." Hình Tất mở cửa xuống xe.

"Phải vậy không?" Khưu Thời cũng xuống theo.

"Có lẽ thế," Hình Tất nói, "nhưng bây giờ tôi chưa làm được."

Khưu Thời im lặng ngồi sang ghế phụ lái, Hình Tất điêu luyện de xe ra khỏi ổ voi rồi tiếp tục lên đường.

Hình Tất cũng không lên tiếng nữa mà chỉ lo nhìn đường, có lẽ hắn thực sự nhớ được rất nhiều chi tiết và con đường này cũng không quá thay đổi hằng bấy năm nay, xe đằm hơn Khưu Thời lái trước đấy nhiều.

Khưu Thời mải miết suy tư theo chuyển động của xe, đến lúc thiu thiu sắp ngủ mới hỏi một câu: "Hình Tất, nhiệm vụ cụ thể lần này của anh là gì?"

Hình Tất cười cười.

"Cười giề," Khưu Thời nói, "cười tôi rốt cục cũng nhớ đến vấn đề này rồi hả?"

"Hỗ trợ cậu đến thị trấn Rừng Đông, đồng thời bảo đảm cậu an toàn về đến nơi." Hình Tất đáp.

"Không chỉ thế." Khưu Thời bảo.

"Tiếp xúc với người máy cộng sinh phe kia, cố gắng tìm hiểu đặc tính của người máy cộng sinh." Hình Tất nói.

"Nhiệm vụ này do phía Tướng quân đặt ra à?" Khưu Thời hỏi.

"Là ngài Long." Hình Tất trả lời.

"Bảo cặp cộng sự như chúng ta vô dụng mà," Khưu Thời cau mày, "sao nhiệm vụ có thế thôi lại phải phiền ngài Long giao cho?"

"Chúng ta vô dụng nhưng hình thức cộng sinh rất quan trọng, lần đầu tiên tiếp xúc sau bao nhiêu năm cũng cực kì quan trọng." Hình Tất nói.

"Đệt." Khưu Thời nhắm mắt, "Vậy anh biết nhiệm vụ của tôi là gì không?"

"Tìm Hồ Tiểu Lĩnh về." Hình Tất bảo.

"Nhiệm vụ của anh có mục này không?" Khưu Thời ngoảnh sang nhìn hắn.

"Có." Hình Tất đáp.

"Việc anh kể tôi nghe những nhiệm vụ khác có trái luật không?" Khưu Thời lại hỏi.

"Không ai dặn phải giấu cậu." Hình Tất trả lời.

"Nhưng nếu tôi không hỏi thì anh sẽ không nói." Khưu Thời bảo.

"Ừ." Hình Tất đáp một tiếng.

Khưu Thời không nói gì nữa, nghe lòng mình bức bối.

Cảm giác bị giấu giếm này khiến anh rất bất lực và âm ỉ tuyệt vọng, hết thảy những lo lắng ám ảnh và những việc anh quan tâm đều chỉ nằm trong phạm vi "cá nhân" mà thôi.

Khưu Thời không biết mình thiếp đi lúc nào, tỉnh giấc là vì xe đột ngột phanh lại.

Anh mở mắt ra, cảnh tượng đầu xe khiến anh thảng thốt, thuận tay lần khẩu súng giắt trong ủng.

Giữa khu rừng âm u là bảy tám người đứng dàn hàng ngang trước xe của họ, trong tay lăm le vũ khí như gậy gỗ hay mâu tự chế, ấy thế mà có cả hai khẩu súng trường.

"Nạn dân?" Khưu Thời khẽ hỏi.

"Ừ." Hình Tất đáp.

Khưu Thời nhìn lướt qua mặt họ rồi mở cửa xe, nhóm người đối diện tức khắc căng thẳng, chỉa súng về phía anh.

Song Khưu Thời không dừng lại mà bước thẳng xuống xe.

Anh cực kì quen với vẻ mặt này, dẫu trông hung hãn cách mấy thì ánh mắt vẫn cất giấu nỗi tuyệt vọng mông lung và đôi chút van nài.

Van nài điều gì, có lẽ chính họ cũng không biết.

Kiểu người này dù có cầm súng trong tay cũng không hề có lực sát thương, hai khẩu súng của họ dùng để săn bắn chứ chưa hề giết ai, và nhìn tình trạng thì Khưu Thời thậm chí có thể khẳng định trong súng không có đạn.

"Đến từ đâu đấy?" Khưu Thời cầm súng, rủ tay chứ không hề giương lên.

"Còn mày từ đâu tới!" Một người đàn ông trung niên giơ súng hỏi vặn bằng giọng rất lớn.

"Đến thành phố Mây à." Khưu Thời không trả lời ông ta.

Người đàn ông trung niên im lặng, người phụ nữ cầm gậy kế bên ông ta đáp khẽ: "Phải."

Đường quá xa xôi và khó đi, nếu cứ lặn lội như thế trong khu rừng rậm rạp này mà không có người dẫn đường chính xác, 100% họ sẽ lạc rồi chết ở đây.

Đây cũng chính là lý do mà bao nhiêu năm nay nạn dân hầu như đều vào thành bằng con đường hầm với bên ngoài là đồng hoang phía núi Đen Lớn, so ra nếu dọc đường không đói khát hay xui xẻo gặp "Rừng Rậm" và chết thì tỉ lệ đến được thành phố Mây cao hơn kéo từ phía Bắc xuống nhiều.

Khưu Thời nhìn mặt họ như đang nhìn một nhóm người đã chết.

Trong khu rừng sau lưng vọng lại tiếng thú hoang, nghe có vẻ là lợn rừng.

Khưu Thời do dự.

Đến khi Hình Tất vẫn luôn ngồi trên xe chợt bước xuống, liếc nhìn anh qua cửa sổ: "Để đấy tôi."

Hình Tất biến mất vào khu rừng sau lưng.

Khưu Thời đứng đối mặt với nạn dân, đối phương không biết họ định làm gì, anh cũng không muốn giao lưu quá nhiều với nhóm "người chết" này.

Lợn rừng thét lên một tiếng thất thanh rồi im bặt.

Sau đó Hình Tất kéo một con lợn rừng khổng lồ về.

Với tầm vóc của con lợn này, chỉ dựa vào sức của nhóm nạn dân trông là biết đã bị bỏ đói lâu ngày và hai khẩu súng không có đạn kia, thì đuổi theo gặm sống con lợn còn không nổi chứ nói gì đến việc giết nó.

Hình Tất ném lợn ra khoảng đất trống bên cạnh rồi mở cửa lên xe.

"Nhường đường tí." Khưu Thời nói xong cũng lên theo.

Nhóm người chầm chậm hạ vũ khí trong tay xuống rồi mờ mịt lui ra.

Chừng Hình Tất khởi động xe đi len qua, nhóm người này cứ thế đứng nhìn họ qua cửa sổ xe mà chẳng ai lên tiếng, không cảm ơn, không hỏi thăm, thậm chí không thắc mắc đường đến thành phố Mây còn bao xa.

Có lẽ tất cả đều rõ ràng kết quả.

"Có phải vô nghĩa lắm không?" Khưu Thời tựa lưng ghế, nhìn bóng cây không ngừng chuyển động ngoài cửa sổ.

"Gì cơ?" Hình Tất nói.

"Sao tự dưng không hiểu vậy, anh ưa cướp lời lắm mà, anh chưa từng suy ngẫm vấn đề này hả?" Khưu Thời hỏi.

Hình Tất cười cười.

"Có nghĩa lý gì không?" Khưu Thời hỏi tiếp.

"Tuỳ trường hợp." Hình Tất đáp.

"Hử?" Khưu Thời nghiêng người nhìn về phía hắn.

"Như ban nãy thì có," Hình Tất nói, "nếu chỉ mình cậu thì không."

"Tại sao?" Khưu Thời hỏi.

"Vì phải đủ nhanh, cậu giết con lợn rừng ấy cần nhiều thời gian hơn," Hình Tất đáp, "biết đâu lại bị thương..."

"Xàm xí," Khưu Thời nhè vế sau mà cãi, "tôi có súng."

"Nổ súng có thể mang lại rắc rối không cần thiết, trong trường hợp không nổ súng," Hình Tất nói, "cậu cần nhiều thời gian hơn, trong lúc cậu vắng mặt, họ có thể cướp xe và vật tư trên xe đi, lãng phí thời gian của cậu."

"Ừ." Khưu Thời đáp.

Nếu chỉ có một mình, quả thực anh sẽ không dừng xe lại.

"Tôi có giả tạo quá không?" Khưu Thời hỏi.

"Không," Hình Tất nói, "cậu chỉ yếu đuối thôi."

"Cụ nhà anh!" Khưu Thời chửi, "Không biết dùng từ thì miễn đi, đỡ ảnh hưởng tâm trạng của cộng sự!"

Hai tiếng sau, con đường dần không xóc nảy như trước, mật độ cây cối xung quanh cũng giảm xuống.

"Sắp ra khỏi rừng rồi à?" Khưu Thời mở cửa sổ thò đầu ra nhìn.

"Sắp rồi." Hình Tất nói.

"Đằng trước là gì." Khưu Thời hỏi.

"Bãi bùn," Hình Tất đáp, "có một khúc đầm lầy."

"Xe có lún không?" Khưu Thời hỏi.

"Không chắc," Hình Tất nói, "địa hình khu này thay đổi liên tục."

"Xe mà lún thì phải đi bộ," Khưu Thời bảo, "tôi tưởng ít ra cũng lái được đến con sông kia chứ."

"Qua hết bãi bùn sẽ đến sông, sáng mai là thấy sông rồi." Hình Tất đáp.

"Thảo nào lại cài cho anh hai mươi tám ngày," Khưu Thời ngẩn ra, "lái xe không thôi đã mất một ngày rồi."

"Cũng tầm đấy." Hình Tất nói.

"... Tôi đói," Khưu Thời bảo, "để tôi lấy đồ ăn."

Hình Tất dừng xe, Khưu Thời cầm sẵn súng, lúc xuống xe trước hết che chắn bằng cửa, nhìn quét một vòng rồi mới ra mở cửa sau, lấy hai lon đồ hộp và một chai nước về ghế phụ lái.

Hình Tất không lái đi ngay mà chờ anh uống nước.

"Hình Tất," Khưu Thời ngửa đầu hớp nước, đăm chiêu nhìn thẳng rồi mới lên tiếng, "có phải anh đã có thể giao lưu hoặc cảm ứng hay kết nối gì đấy với các người máy cộng sinh khác rồi không?"

Hình Tất không đáp, chỉ ngoảnh nhìn anh.

"Hoàn cảnh lạ, tôi xuống xe," Khưu Thời cũng nhìn hắn, "trong tình huống không có bản đồ mà anh không xuống theo hay cảnh báo gì hết, phải chăng anh đã xác định được rằng quanh đây không có nguy hiểm?"

"Tôi có thể xác nhận không có nguy hiểm." Hình Tất nói.

"Xác nhận bằng cách nào?" Khưu Thời hỏi.

"Trực giác." Hình Tất trả lời.

"Trực giác của tôi mách bảo rằng anh đang lừa tôi," Khưu Thời khui lon đồ hộp, véo một mẩu thịt cho vào mồm, "nhưng tôi không có chứng cứ, anh cũng sẽ không thừa nhận."

"Ừ." Hình Tất đáp.

"Anh có giết tôi không?" Khưu Thời hỏi.

"Không." Hình Tất nói.

Khưu Thời ăn thêm một miếng thịt, chùi vào tay áo Hình Tất rồi cầm chai lên uống ngụm nữa: "Được, tôi tin anh."

-

Vu Triết: Hơi thảm ha, lái xe sắp thành đi bộ rồi...