Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 7: Tương lai còn dài (Hơi H)




Hướng Kha Lâm tìm anh cũng chẳng vì chuyện lớn gì, Trong bản ghi chép cuộc họp anh vừa gửi có mấy câu anh ta không hiểu, còn bản báo cáo nộp gấp chưa viết xong, lại nghĩ Trần Đạc sống một mình, tuy đã kết hôn nhưng Giản Thực còn chưa chuyển đến. Bây giờ mới hơn mười một giờ, nhất định anh chưa ngủ. Ai ngờ gọi mấy cuộc mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Đạc: “Có chuyện gì không?”

Trên giường là dục vọng kéo dài chưa dứt, Giản Thực hẵng còn ngậm chặt dương v*t, tiểu huyệt không ngừng nhả ra dâm dịch ướt dính trộn lẫn với tinh dịch anh vừa bắn ra, nhưng có vẻ anh còn chưa bắn tinh xong, dương v*t vẫn còn cương cứng.

Cô muốn kêu thành tiếng nhưng chưa thể bình phục lại ngay được, chỉ có thể vùi đầu vào ngực anh, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.

Sau khi Trần Đạc nghe điện thoại, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, trong ánh mắt còn mang theo chút tham lam. Ngón tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc mướt mồ hôi dính trên má rồi lại khẽ xoa môi cô.

Sao lúc ở trên giường anh lại… biến thái vậy nhỉ? Dâm đãng đến nỗi không chút để ý khiến cô cứ như vậy mà trầm luân, như sa chân vào đầm lầy, rất khó mà thoát ra.

“Là phẫu thuật thay khớp háng.” Hướng Kha Lâm bận làm báo cáo đến nỗi không để ý đến giọng nói của anh: “Ở trang 7 ý, giáo sư không viết rõ lắm, cậu giải thích một chút đi.”

Trước đây anh từng gặp một bệnh nhân tương tự, khiếm khuyết ổ cối rất nghiêm trọng, một số phương pháp tái tạo thường được sử dụng lại hoàn toàn không có tác dụng.

Ngày hôm đó có một giáo sư có thâm niên đến mở họp, là chuyên gia trong ngành, ông ấy nói về một số phương pháp tái thiết. Tuy nhiên do thời gian hạn chế nên các ca phẫu thuật như đứt đoạn xương chậu, thất bại trong tái tạo ổ cối, tái tạo nhiều lần đều gặp khó khăn. Học y không phải việc học nhanh chóng, nó đòi hỏi nhiều thời gian, chi phí và sức lực hơn những việc khác.

Khoa chỉnh hình của Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Du thuộc hàng tốt nhất cả nước, nhưng hai người chỉ ở đó ba tháng, thi thoảng mới có những buổi tọa đàm, nhưng đều có thời gian quy định và thường kết thúc vội vàng.

Ngày hôm đó Hướng Kha Lâm thất thần, còn chẳng nghe được kỹ. Giáo sư đã có tuổi, anh ta cũng ngại làm phiền, cho nên nửa đêm rồi mới gọi cho Trần Đạc.

Trần Đạc hít sâu một hơi rồi lại thở ra, có chút bực bội ném điện thoại sang một bên, ôm Giản Thực hôn lấy hôn để, mơ hồ hỏi cô còn muốn làm nữa không.

Sau cú đâm mạnh vừa rồi, Giản Thực khó nhịn liếm cắn vai của anh, rên rỉ: “Trần Đạc…”

Tiếng rên rỉ của cô khiến anh đê mê tới nỗi gần như không nhịn được mà xuất tinh.

Có chút mất mặt.

Nhưng xử nam thường cứng lên rất nhanh. Vừa rồi Giản Thực được anh “hầu hạ” rất thoải mái, nên cô chỉ mong anh nhanh nhanh dừng lại để mình còn thở một chút. Cô khụt khịt mũi, giọng nghèn nghẹn: “Chắc có chuyện quan trọng lắm, anh nghe điện thoại trước đi.”

Hướng Kha Lâm kiên trì gọi cho anh mấy cuộc, chắc hẳn là có chuyện gấp.

Trần Đạc chưa từng không nghe điện thoại của bệnh viện, kể cả của đồng nghiệp. Nhưng dù gì cũng nghe rồi, anh còn chẳng biết xấu hổ hỏi cô có muốn hay không. Nếu cô gật đầu, chắc chắn anh sẽ thấy sắc quên bạn, huống chi chuyện của Hướng Kha Lâm chẳng phải vấn đề nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nhìn Giản Thực như vậy, anh cũng chỉ thở hắt ra, vùi xuống liếm láp tai cô hồi lâu mới “ừm” một tiếng.

Cơ thể anh hơi động đậy, d*m thủy bên dưới lại tràn ra, Giản Thực xấu hổ che mặt, lại nghe thấy anh thủ thỉ bên tai: “Tương lai chúng ta còn rất dài, Giản Thực.”

Chẳng biết có phải Hướng Kha Lâm nghe được hai người nói chuyện hay không, nhưng điện thoại cứ thế bị cúp ngang. Trần Đạc ôm cô vào phòng tắm. Giản Thực không cần anh giúp gì nhưng Trần Đạc lại có chút thương tiếc, lúc sau anh đi ra ngoài tìm bộ quần áo sạch sẽ cho cô thay.

Xong việc mới gọi lại cho Hướng Kha Lâm: “Alo.”

“Chưa… chưa ngủ hả?” Biết mình làm sai nên Hướng Kha Lâm ăn nói rất nhỏ nhẹ.

Trần Đạc cười lạnh: “Còn không phải đang đợi cậu à?”

“Đừng đừng đừng, tôi sai rồi, nếu biết chị dâu ở cạnh cậu thì có đánh chết tôi cũng không gọi giờ này…”

Ai mà biết đêm nay hai người ngủ chung chứ. Lúc ấy kết hôn vội vàng thế, anh cũng đi công tác ngay, từ ngày đi đăng ký kết hôn đến giờ, số lần hai người gặp mặt chưa quá ba lần. Bình thường Trần Đạc sống một mình, không có bạn bè chứ đừng nói là bạn nữ. Nếu không phải anh kết hôn rồi, Hướng Kha Lâm còn tưởng anh là gay yêu thầm mình. Ai ngờ được vừa về đã thân thiết với vợ?

Trần Đạc nói bây giờ hai người đang ở nhà cậu mợ, đêm nay tuyết rơi dày nên không về nhà được, bảo anh ta nói nhỏ chút, đừng làm phiền người trong nhà nghỉ ngơi. Bởi vì Giản Thực mệt mỏi muốn ngủ, anh đứng ngoài ban công nghe điện thoại, khoác ngoài chiếc áo khoác dày, nhưng gió lạnh vẫn khiến tay anh lạnh buốt.

Cúp điện thoại, anh đi ngâm nước nóng một lúc rồi mới lên giường đi ngủ.

Trong lúc ngủ mơ anh còn được ôm eo Giản Thực.