Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 47: Cha hiền con thảo




Dù sao thì cũng là người đã nuôi nấng anh lớn lên.

Ông cụ có ân với anh, tình cảm không sâu nặng lắm, nhưng ít ra cũng tốt hơn nhiều so với Trần Dự Hoành và Lý Tuyết Mạn.

Sau khi Trần Đạc trở về, ông cụ dù yếu vẫn gắng sức triệu tập tất cả các lãnh đạo cấp cao.

Sắc mặt của Trần Dự Hoành lúc đó đặc biệt khó coi.

Thật ra ý nghĩa của cuộc họp lần này, ai cũng hiểu rõ trong lòng.

Thái tử bị đày ải vẫn là thái tử. Nhưng nếu con trai không đủ năng lực, thì họ Trần cũng chẳng để làm gì.

“Bố.”

“Tưởng con sẽ gọi tôi là Tổng Giám đốc Trần chứ.”

Trước buổi họp, hai người gặp nhau ở sảnh dưới. Mọi người xung quanh đều tinh ý lui ra, để lại một không gian đủ lớn cho họ trò chuyện.

Cuộc trò chuyện rất bình thường, không phải cảnh đối đầu căng thẳng như người ta tưởng. Thậm chí nếu không biết gì mà nhìn vào, ai cũng sẽ thấy đây là một bức tranh cha hiền con thảo.

“Sức khỏe ông nội thế nào rồi? Nghe nói con vừa về đã đi thăm ông, ông cụ giờ già rồi, không chịu nổi khổ sở nữa, mấy năm nay cứ phải nhập viện liên tục.”

“Con tưởng bố đã đi thăm rồi, đâu cần hỏi con.”

“Tôi có đi rồi, nhưng ông cụ vẫn nghe lời con nhất.”

Trần Dự Hoành chỉnh lại ống tay áo, không rõ là vì nóng hay do bộ đồ hôm nay mặc hơi chật.

Ông ta đã có phần mập lên.

Trần Đạc chỉ khẽ mím môi, không lộ chút biểu cảm nào.

Tâm tư của anh bây giờ khó đoán hơn trước nhiều. Ngày xưa, khi ông nội bắt anh chọn giữa việc học y và cưới tiểu thư nhà họ Hướng, Trần Đạc đã không ngần ngại mà chọn bỏ học để đi Tuy thị.

Bỏ đi một cách dứt khoát.

Ông cụ giận đến mức suýt tăng huyết áp lần nữa. Nhưng sau đó, ông cũng chẳng còn can thiệp gì vào chuyện của anh.

Chỉ có Trần Dự Hoành là ngây thơ, tin tưởng mấy năm trời.

Bây giờ tính cách của Trần Đạc đã trở nên điềm tĩnh hơn, không còn kiêu ngạo như trước, điều này lại càng khiến người khác cảm thấy lo sợ.

“Bộ quần áo lần trước tôi mua cho con sao không thấy mặc? Mùa đông lúc nào con cũng mặc phong phanh quá, học tập và làm việc bận rộn, đi đi lại lại chỉ có mấy chiếc sơ mi áo khoác đó thôi, cảm lạnh thì không tốt chút nào.”

Trần Đạc nói: “Không vừa.”

“Ồ.” Trần Dự Hoành nhìn anh từ trên xuống dưới, “Có lẽ tôi không quan tâm con đủ, vẫn nghĩ con như hồi mười bảy, mười tám tuổi.”

Thật ra Trần Đạc chẳng có gì để nói với ông ta. Dù hôm nay ông cụ có tuyên bố điều gì, thì bất kỳ ai trong bọn họ cũng chẳng thay đổi được gì.

Trừ khi chính Trần Đạc từ bỏ.

Nhưng từ bỏ cũng cần dũng khí.

Mạo hiểm phải đối mặt không hề ít hơn việc trực tiếp đón nhận.

“À, tôi còn nghe nói con cưới vợ rồi?”

Trần Dự Hoành nhắc đến chuyện này bằng giọng rất tự nhiên. Từng từ nghe qua đều rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Trần Đạc không đáp. Nhưng rõ ràng Trần Dự Hoành đã điều tra kỹ càng, “Tôi nghe nói gia thế cô ta bình thường lắm. Chỉ là người thường, ở Tuy thị cũng chỉ thuộc dạng gia đình đủ ăn đủ mặc, chưa kể đến việc ở thành phố này. Nghe đâu cha ruột cô ta còn là con nghiện cờ bạc, nợ nần đến giờ vẫn chưa trả xong. Năm đó ông cụ bảo con chọn giữa học y và cưới tiểu thư nhà họ Hướng, con lại chọn đến Tuy thị, tôi đã thấy quyết định này không khôn ngoan rồi. Đừng nhìn ông cụ bây giờ đứng về phía con, nhưng con thử nhìn xem, hôm nay trong số các lãnh đạo cấp cao có ai dễ đối phó đâu?”

Trước mắt là một nhóm lãnh đạo mặc vest chỉnh tề.

Hầu hết những người có mặt đều là cổ đông hoặc nhà quản lý của Tập đoàn Trần thị, đến từ đủ các ngành nghề.

Không ai là người dễ đối phó cả.

Năm Trần Đạc mười bốn tuổi, ông nội cũng từng nhập viện. Khi đó, anh đã chứng kiến cảnh tượng tương tự thế này.

Những người ở dưới chẳng mấy ai nể phục anh.

Nhưng Trần Đạc lại có cách của mình. Tuổi còn nhỏ mà đã ra tay tàn nhẫn hơn ai hết.

Trần thị có nhiều ngành nghề, và tất nhiên không thiếu người làm ăn gian dối. Ông nội anh thì luôn mắt nhắm mắt mở, nhưng khi chuyện đi quá giới hạn, mọi thứ sẽ rất khó xử lý.

Trần Đạc thẳng tay cho người chặt đứt hai cánh tay của kẻ đó.

Khi mọi người đều thắc mắc vì sao hôm nay Tổng giám đốc Dương không đến họp, Trần Đạc chỉ thản nhiên ngồi ở vị trí chính.

Bộ vest cao cấp chỉnh chu, trên cổ tay áo trắng tinh vẫn còn vương hai vệt máu nhỏ rõ ràng.

Lúc đó, anh chỉ nhẹ nhàng vặn cổ mình và nói: “Bắt đầu họp.”



Có lẽ vì e ngại tính cách quá quyết liệt và tàn nhẫn của anh, nên năm đó ông cụ mới thuận theo dòng mà đẩy anh đến Tuy thị, rèn cho anh sự sắc sảo thêm phần ổn định, để khi trở về sẽ không làm tổn thương chính mình.

Giờ đây, khí chất của Trần Đạc thực sự đã trầm ổn.

Trần Dự Hoành nói mười câu, anh cũng chẳng đáp lại một câu, cái vở kịch “cha hiền con thảo” chỉ có mình Trần Dự Hoành tự diễn.



Bác Quý định thu điện thoại của anh lại.

Cuộc họp bắt đầu, không ai được phép liên lạc với bên ngoài, đây là quy định ông cụ đặt ra. Trần Đạc nói: “Để tôi gọi cho Tri Tri một cuộc.”

Bác Quý đáp: “Được.”

Anh bước đến một góc yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ là bầu trời u ám đầy khói bụi, tầm nhìn mờ mịt. Điện thoại reo mấy tiếng nhưng không ai nghe máy.

Có lẽ lúc này Giản Thực đang bận.

Mỗi khi bận, cô thường quên luôn việc nghe điện thoại. Chiếc điện thoại cứ nằm trong túi, chế độ rung thì yếu.

Anh nhớ sáng nay cô mặc một chiếc váy khi ra ngoài.

Thành phố Thường Nính lạnh như thế, không biết cô có chịu được không, nhưng anh biết mình có nói thì cô cũng chẳng nghe.

Kinh nguyệt cô đã trễ vài ngày.

Dạo này anh không dám đụng đến cô.

Giữa lúc Trần Đạc đang để tâm trí phiêu theo dòng suy nghĩ, cuối cùng cô cũng bắt máy: “Alo, Trần Đạc?”

“Ừ.” Anh đáp, “Chiều nay anh về trễ.”

Giản Thực hỏi: “Sao vậy? Ông nội anh có chuyện gì à?”

“Phải họp, mà họp dài.”

“Bao lâu?”

Trần Đạc đáp: “Không chắc.”

Giản Thực cũng đã từng xem qua bản di chúc đó.

Cô hiểu rằng chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều, trở thành người thừa kế của Trần thị đâu phải dễ dàng.

Điều cô lo lắng là liệu Trần Dự Hoành có gây khó dễ cho anh hay không.

Mỗi khi không thể liên lạc được, Trần Đạc luôn thích báo trước cho cô. Giản Thực mỉm cười đầy thấu hiểu, cô luôn biết cách làm người khác an lòng: “Không sao, bên em cũng phải làm muộn. Lát nữa mình đi ăn khuya nhé.”

“Được.”

“Vậy nhé?”

“Ừ, vậy đi.”

Lẽ ra cuộc gọi đã kết thúc tại đó, nhưng đột nhiên Trần Đạc gọi cô lại, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy luyến tiếc: “Đừng tắt máy, họp xong anh sẽ gọi em.”

“Biết rồi, anh cứ làm việc đi. Với lại em cũng bận lắm, đâu có thời gian nghĩ đến anh hoài.”

Phía cô thực sự rất ồn ào.

Qua điện thoại, anh nghe thấy những âm thanh náo nhiệt, như thể cô đang bị cuốn vào một biển người mênh mông.

Còn anh khi ngoảnh lại, lại chẳng thể nắm giữ cô.

Nhưng câu nói lúc nãy của cô nghe như đang làm nũng. Cuối cùng Trần Đạc cũng mỉm cười nhẹ nhõm, rồi mới chịu dập máy.