Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 38: Thử xem




Đêm giao thừa luôn rất náo nhiệt.

Sau khi đèn nhà bật sáng, bà cụ hàng xóm liền ghé sang chào hỏi, mang theo một gói táo tàu cho Giản Thực, bảo rằng đây là táo từ quê gửi lên, hầm với canh rất bổ.

Khi nói chuyện, khe cửa hé mở, ánh đèn từ phòng khách chiếu sáng đôi chân bà cụ.

Giản Thực nghe thấy bên trong có người đang đánh bài.

Chàng trai ngồi cạnh mặc áo hoodie đen, nhìn rất quen. Trước đây, Trần Đạc đã từng nhắc qua, nói đó là Hàng Tử, cháu trai bà cụ. Có lẽ bà cụ lo bọn trẻ chơi quá vui, sợ làm ồn đến nhà hàng xóm nên mới qua gõ cửa.

Giản Thực cười đáp: “Không sao đâu, bà ạ. Nhà này cách âm tốt lắm.”

“Tiểu Trần cũng ở nhà nhỉ? Mọi năm giao thừa cậu ấy toàn trực ở bệnh viện, đây là lần đầu tôi thấy nhà cậu ấy bật đèn vào dịp này đấy.” Bà cụ dặn thêm, “Dạo gần đây trong khu có trộm, bảo vệ canh mấy ngày vẫn chưa tóm được, cháu ở nhà một mình nhớ khóa cửa sổ, cửa ra vào cẩn thận nhé.”

“Bà ơi, nhà này tận tầng hai mươi sáu cơ mà.”

“Tầng hai mươi sáu thì sao chứ? Nhà đối diện đấy, nghe nói kính cửa còn bị đập vỡ nữa kìa.”

Mấy ngày Tết này tuy nhộn nhịp nhưng không thể chủ quan, chẳng biết chừng trộm cũng muốn kiếm thành tích để đón năm mới.



Giản Thực đã ra ngoài một lúc, cửa lại không đóng kín, Trần Đạc bèn chuẩn bị đi xem thử.

Vừa tới chỗ tiền sảnh, anh nghe thấy Giản Thực đang đứng ngoài cửa gọi điện thoại.

Âm thanh không bật loa ngoài nhưng cũng có chút lọt qua.

“Giao thừa mà gọi cho mình có chuyện gì à?” Giọng Đồng Ô rất dễ nhận ra, lười biếng nhưng lại pha chút lạnh lùng, mỗi khi nói chuyện với Giản Thực luôn mang theo ý cười.

Tình cảm của cả hai rất tốt.

Giản Thực đáp: “Không có chuyện gì thì không được gọi cho cậu chắc? Ai bảo năm nay cậu nói về Tuy thị đón Tết rồi lại bơ mình?”

Đồng Ô vẫn cười.

“Đã ăn cơm tất niên chưa?”

“Ừ, vừa ăn xong, Hoắc Thành mời mình ăn ở nhà hàng, giờ đang chuẩn bị đi đánh bài đây, muốn gọi video cho cậu chào hỏi không?”

“Thôi đi.”

Đâu phải Đồng Ô không biết quan hệ giữa cô và Hoắc Thành, nếu để Trần Đạc nghe được, chắc chắn sẽ lại ghen một trận.

Giản Thực ôm túi táo tàu, ngón tay gõ nhẹ hai cái, “Ê, bà cụ hàng xóm vừa cho mình túi táo tàu, bảo là táo quê, bổ lắm. Có muốn mình gửi hai quả sang không?”

“Thôi đi, hai quả táo của cậu còn không đắt bằng tiền ship nữa. Cậu thật lòng lo cho mình thì tự ăn nhiều vào, không biết là hồi cấp ba ai thiếu máu, chạy 400 mét thôi mà cũng không nổi, giờ mới nhớ tới việc bồi bổ à?” Đồng Ô chợt nhớ ra, hỏi cô, “Dạo này không thức khuya nữa chứ?”

Giản Thực bỗng dưng im lặng.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng.

“Đồng Ô.” Giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn, hoàn toàn mất đi vẻ đùa cợt lúc trước.

Trần Đạc thấy cô tựa lưng vào tường, nếu không phải tay bận ôm đồ, chắc cô đã bấu móng vào tường đến mức bóc lớp sơn ra rồi.

“Mình muốn… sinh con cho Trần Đạc. Cậu nói xem, bây giờ có con liệu có quá vội vàng không?”

Vừa rồi là cảm xúc bộc phát, trong lòng nghĩ thế nào liền nói ra như thế, nhưng sau đó cô lại thấy hoang mang. Chuyện có con đâu phải chuyện nhỏ.

Trước đây mợ từng khuyên, cô toàn từ chối ngay lập tức.

“Chuyện này sao lại hỏi mình chứ? Không phải nên hỏi chồng cậu à?”

“Cậu là chị em tổ của mình, là mẹ đỡ đầu của con mình, chẳng lẽ không thể xin ý kiến cậu?”

“Để mình nói nhé, cậu muốn sinh thì sinh thôi. Nhưng mà Giản Thực này, trước giờ cậu đâu có nhát thế? Lúc đi xem mắt chẳng phải rất táo bạo à? Vừa nhìn đã quyết định cưới, người ta vừa nằm cạnh đã làm ngay, cái sự quả quyết này đặt vào giới xem mắt mà nói thì đúng là quá đỉnh. Sao vừa nhắc đến con cái đã thấy cậu nhút nhát thế?”

“Cậu có thể đừng trêu mình được không?”

“Chỉ là mình nhắc cậu thôi. Nếu cậu thực sự thích anh ấy đến mức muốn sinh con rồi thì đừng do dự nữa. Và cũng đừng nói kiểu như sinh con là vì người ta. Nếu chỉ vì người ta mà sinh thì tốt nhất là đừng sinh. Nếu mình là Trần Đạc, nghe được câu đó, dù cậu sinh cho mình 108 đứa con mình cũng chẳng vui nổi.”

Giản Thực bật cười: “Ai thèm sinh tới 108 đứa chứ? Sinh nhiều vậy mới chẳng ai vui.”

“Thế là cậu muốn sinh rồi.”

“…”

Giản Thực cũng không chắc chắn lắm.

Chỉ là khi nhìn vào ánh mắt của Trần Đạc, cô chợt nghĩ nếu không có một đứa con với anh, thì thật sự rất đáng tiếc. Cũng giống như lần đầu tiên cô gặp anh, nếu không yêu một lần, thì cuộc đời này sẽ thấy tiếc nuối.

Cô đã gặp nhiều chàng trai đẹp, nhưng chỉ có Trần Đạc là người đầu tiên khiến cô có cảm giác đặc biệt này.

Cảm xúc rung động thì chẳng thể giải thích rõ ràng được. Huống chi, kết hôn thôi mà, có gì to tát đâu.

Nhưng sinh con thì là chuyện lớn.

Mẹ cô cũng vì sinh con mà qua đời, để lại một người cha ham mê cờ bạc và một đứa trẻ suýt không sống nổi qua tháng đầu đời.

Khoảng thời gian ở nhà mợ rất hạnh phúc, nhưng điều không may là lúc lên cấp ba, cha cô luôn bám theo để vòi tiền. Tiền tiêu vặt của cô khi ấy chỉ đủ ăn ở căn-tin, không dám tiêu xài thêm, ít hơn thì cũng ngại hỏi xin mợ và cậu.

Họ đâu có nghĩa vụ phải lo cho cô.

Mấy lần đều là Đồng Ô cho cô vay.

Lúc đó, Giản Thực đã tự nhủ, sau này phải kiếm thật nhiều tiền.

Phải đến khi ra nước ngoài, cô mới thoát khỏi người cha như vậy.

Cô kể những câu chuyện vụn vặt, như đang muốn lột trần quá khứ của mình, rồi cuối cùng lại để lưỡi dao sắc bén nhất hướng về phía bản thân. Giọng cô trầm xuống: “Mình không sợ chết, mình sợ không dạy dỗ tốt con mình, để nó phải sống trong thế giới này mà cảm thấy không hạnh phúc.”

“Đồng Ô, thật ra mình chẳng tự tin vào bản thân chút nào.”



Khi quay lại phòng, Trần Đạc đã tắm xong.

Phòng khách đang chiếu một bộ phim cũ, ánh sáng rất mờ. Giản Thực hỏi sao không bật đèn lên, Trần Đạc chỉ tua lại đoạn phim rồi bấm dừng, nói: “Anh đang chờ em về.”

“Chờ em về thì phải bật đèn chứ, ai lại ngồi đợi vợ mà tắt đèn thế này?”

Dù nói vậy nhưng Giản Thực vẫn nhanh chân chạy tới, lao vào vòng tay anh, cọ mũi vào cổ anh, mùi sữa tắm thoang thoảng.

“Người anh thơm quá, định quyến rũ em đấy à?” Giản Thực ngước lên, cười hỏi, “Cho em hôn một cái được không?”

“Ừ, được thôi.” Trần Đạc cười nhẹ, cúi xuống đầy hợp tác.

Nhưng trong lòng anh nghĩ, mỗi lần cô không ở nhà, anh đều chờ cô như thế này.

Khóe mắt anh hơi ướt, nhưng cô không nhìn thấy.

Trần Đạc hỏi: “Sao đi lâu thế? Gần giao thừa rồi, anh đang đợi em để cùng đón năm mới.”

“Trời ơi, anh không nói thì em quên mất, xin lỗi, xin lỗi.”

Giản Thực ôm anh chặt hơn, rúc vào người anh trên ghế sofa. “Bà hàng xóm sang gõ cửa, bảo cháu trai bà ấy dẫn nhiều bạn về ăn cơm, họ đang chơi trò chơi ồn lắm, sợ làm phiền tụi mình nên mang qua một túi táo tàu nhà trồng. Anh nói xem nhà này cách âm tốt như vậy, sao mà ồn được? Hay là… nhà này không cách âm tốt thật nhỉ?”

Cô nhìn anh, mắt lấp lánh như chờ đợi.

Trần Đạc cúi mắt, khẽ nói: “Không biết, thử xem?”