Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 2: Có người đón tôi rồi




Tám giờ tối, Trần Đạc cùng đồng nghiệp từ sân bay đi ra.

Đơn vị cử hai người đi huấn luyện, ban đầu không có Trần Đạc, nhưng sau đó anh đã nộp đơn lên cho chủ nhiệm, xem như tạm thời được bổ sung.

Hướng Kha Lâm cảm thấy rất lạ, không phải anh mới kết hôn chưa được bao lâu sao, năm nào cũng có cơ hội đi huấn luyện, đâu nhất thiết phải đi ngay lần này?

Sau khi ra ngoài, Hướng Kha Lâm gọi xe, hỏi anh có muốn về chung không.

“Không cần đâu.” Trần Đạc đứng đó, lặng lẽ từ chối, khăn quàng cổ che đi nửa gương mặt, giọng nói cũng hơi ồm ồm: “Lát nữa có người đến đón tôi rồi.”

“Ai thế? Vợ cậu à?”

“Ừ.”

Nếu đã như vậy thì Hướng Kha Lâm cũng không rủ anh về chung nữa, chỉ nói: “Xem ra bác sĩ Trần của chúng ta nghĩ thông suốt rồi. Đợt trước ai là người mới cưới xong không chịu đi hưởng tuần trăng mật mà lại đi huấn luyện chứ? Bây giờ về rồi thì tranh thủ nghỉ ngơi, ở cạnh vợ nhiều vào, tôi còn chờ được uống rượu mừng của hai người đấy.”

“Đúng rồi, vẫn làm hôn lễ chứ?”

Chuyện đăng ký anh chỉ kể với Hướng Kha Lâm chứ không nói với ai khác trong bệnh viện.

Anh không thích ồn ào.

Chuyện tổ chức hôn lễ còn chưa nằm trong kế hoạch, hơn nữa công việc của Giản Thực cũng rất bận, mấy tháng này thi thoảng hai người mới liên lạc, lúc không thể gọi cho nhau được, anh sẽ vào xem weibo của cô.

Cô là người hướng ngoại năng nổ giống Hướng Kha Lâm, một ngày phải up mười mấy bài trên weibo.

Chụp rất nhiều ảnh mà không có cô xuất hiện, nhưng anh vẫn có thể đoán được ngày hôm đó cô có vui hay không.

Trong một bài đăng hai tháng trước, cô đã đi dự đám cưới của một người bạn cùng lớp cấp ba.

Cô uống chút rượu, hai má ửng hồng, không có caption, chỉ nhìn sắc mặt của cô, anh không đoán được cô thích hay là không thích.

Trầm Đạc chớp mắt, chỉ đáp: “Ừ.”

“Ừ ừ, suốt ngày chỉ biết ừ.” Hướng Kha Lâm càu nhàu: “May có dì cậu tìm người xem mắt cho đấy, nếu không đầu gỗ như cậu chẳng biết bao giờ mới kết hôn được.”

Hùng hổ trong chốc lát, Hướng Kha Lâm bỗng nhiên nhận ra mình vẫn còn độc thân đến giờ, liền lập tức im lặng.

Nói thế nào thì nói, giờ Trần Đạc là người đã kết hôn, là đàn ông đã có vợ rồi.

Còn anh ta ấy à, lát nữa phải về tăng ca viết báo cáo.

Càng nói lại càng sốt ruột.

“Thôi không nói chuyện với cậu nữa, xe tôi tới rồi, về trước đây.”

“Ok.”

Trần Đạc nhìn anh ta rời đi.

Bên ngoài rất lạnh, không thể bằng trong nhà có máy sưởi, Trần Đạc kéo vali, tay còn lại đút vào túi áo khoác, hơi thở tỏa ra trong không khí hóa thành một làn sương trắng, làm mờ đi đám đông xung quanh.

Mắt anh rũ xuống, chẳng biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Mãi tới khi nhận được điện thoại của Giản Thực, cô hỏi anh đã xuống máy bay chưa.

“Anh xuống rồi.” Trần Đạc nói: “Đang ở sân bay số một.”

Từ trước đến nay anh tích chữ như vàng, rất ít khi chủ động nói gì đó, báo địa chỉ xong là chỉ đứng ở đó chờ cô.

Xe của Giản Thực dừng trước mặt anh rồi bấm còi hai lần.

“Nhanh lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Cô mở cốp xe, Trần Đạc cất đồ xong xuôi mới ngồi vào ghế phụ.

“Anh đói không? Thành phố Du lạnh chứ?” Sau khi lên xe, Giản Thực đưa cho anh chai nước: “Em nghe nói mùa đông ở miền nam lạnh hơn miền bắc nhiều, không có máy sưởi thì mặc nhiều quần áo cũng chẳng có tác dụng gì. À đúng rồi, lát nữa tụi mình đến nhà mợ ăn cơm trước, anh gọi báo với họ là đã về chưa? Mà giờ này về ăn cũng coi như ăn khuya luôn rồi…”

Cô có rất nhiều câu hỏi, trong xe cũng bật bài hát mà cô yêu thích.

Trước mặt bày mấy chú vịt con nhỏ mặc áo mưa vàng. Anh đã nhìn thấy chúng trên weibo của Giản Thực, hình như là của người bạn nào đó tên Đồng Đồng tặng.

Chắc là một cô gái.

Anh còn ngửi được mùi nước hoa, tươi mát tựa như hoa nhài nở sau mưa.

Rất giống cô.

Trần Đạc chậm rãi trả lời từng câu một: “Ừm, anh không đói, vừa nãy trên máy bay có ăn cơm rồi. Thành phố Du cũng không lạnh lắm.”

Chỉ là còn chưa kịp gọi điện thoại, việc đầu tiên anh muốn làm sau khi xuống máy bay chính là báo bình an với cô, nhưng sau khi đi ra lại quên mất.

Giản Thực nói không sao, lúc cô đi đón anh đã gọi cho mợ rồi, lát đến nói sau cũng được,

Trần Đạc chuẩn bị cầm điện thoại rồi lại buông: “Ừm.”

Thắt dây an toàn, ngồi ở ghế phụ, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.

Giản Thực không nhịn được mà liếc mắt nhìn thêm hai lần.

“Có phải anh mệt rồi không? Hay anh chợp mắt một lát đi.”

Giản Thực tinh ý vặn nhỏ nhạc xuống, Trần Đạc nói không cần.

“Vậy được rồi.”

Khoảng cách từ sân bay đến nhà mợ phải mất hơn một giờ lái xe, lúc đến đó đã là 9 rưỡi.

Hai người thường liên lạc nhiều nhất trên wechat, thi thoảng mới gọi video, coi như hoàn thành nhiệm vụ nào đó. Bởi vì Trần Đạc không biết nói chuyện, Giản Thực đối diện với cameras cũng chỉ có thể thấy anh ngồi đó đọc quyển sách dày cộm.

Vẻ ngoài của anh rất đẹp, lông mày cao, sống mũi thẳng, đôi mắt nhìn rất thâm tình, nhưng đuôi mắt lại toát ra vẻ sắc bén lạnh lùng.

Thấu kính hơi mỏng trên sống mũi càng làm giảm đi nét ôn hòa.

Suốt quãng đường còn lại cả hai đều im lặng.

Sau khi đến nơi, cô lấy đồ ở ghế sau, Trần Đạc chủ động xách giúp.

“Cậu mợ, tụi con đến rồi đây.”