Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 19: Giống như một giấc mộng xuân




“Tức cũng không có chỗ xả, hay cô sinh cho anh ta đứa con đi. Đẻ xong là có cớ để xả giận ngay ấy mà.”

Mười giờ tối, Giản Thực đắp mặt nạ ngồi trước máy tính chỉnh ảnh, Tư Tiểu Đồng thấy cô lại đăng bài càm ràm bên weibo phụ, không nói hai lời lập tức gọi điện đến để hóng hớt.

Giản Thực không có tâm trạng nói đùa với cô ấy: “Chân cô đỡ chưa?”

“Chưa đâu, hehe.” Tư Tiểu Đồng cười hì hì: “Đi hóng hớt dùng miệng dùng tai chứ dùng chân làm gì?”

Một ngày không gặp, cái thói độc mồm độc miệng của cô ấy đã tăng level rồi.

Nhưng Tư Tiểu Đồng gọi điện không đơn thuần là hóng hớt, cô ấy chỉ muốn nhắc nhở Giản Thực từ bây giờ ra ngoài thì chú ý một chút. Không hiểu sao cô ấy có cảm giác người đàn ông hôm đó không phải fan cuồng của mình.

Tư Tiểu Đồng nói: “Lúc làm biên bản đã thấy lạ rồi. Những fan cuồng trước đây tôi gặp hoặc là yêu tôi hoặc là ghét tôi, hoặc là vừa yêu vừa ghét. Nhưng người đó có vẻ không biết gì về tôi cả. Càng nghĩ càng thấy lạ nên quản lý của tôi có gặp anh ta một lần nữa, hỏi anh ta vài câu hỏi về tôi, nhưng anh ta chẳng trả lời được câu nào cả, thậm chí còn chẳng biết tên tôi là Tư Tiểu Đồng.”

Mọi chuyện xảy ra còn chưa qua 24 giờ.

Cho nên cô ấy nghi ngờ người đó nhắm đến Giản Thực chứ không phải mình.

“Cô có fan nào cực kỳ cuồng nhiệt không?” Tư Tiểu Đồng hỏi.

Tài khoản weibo của Giản Thực đã sử dụng nhiều năm, từ thời còn học đại học, chủ yếu đăng mấy suy nghĩ vẩn vơ của cô. Lượng người theo dõi không nhiều, Giản Thực cũng ít khi theo dõi người khác.

Bây giờ lượng người theo dõi đã tăng lên mấy nghìn, phần lớn là nhờ vào những bức ảnh đẹp trong cuộc sống bình thường của cô.

Tất nhiên không thể phủ nhận rằng chủ blog như cô rất xinh đẹp.

Nhưng kể từ khi bắt đầu công việc, nhiều bài đăng trên weibo đã được đặt thành chỉ dành cho người theo dõi.

“Chắc cô nghĩ nhiều quá rồi.” Giản Thực nói.

Mặt nạ đã đắp được hơn mười phút, tinh chất trên đó đã gần như thấm hết. Cô tháo mặt nạ ra, vứt vào thùng rác, nói: “Tôi chỉ là một người vô danh, không phải là người nổi tiếng hay hotgirl mạng, ngay cả tích V cũng không có thì lấy đâu ra fan cuồng nhiệt? Hơn nữa, đêm hôm đó, anh ta cũng không…”

Giọng nói của cô đột ngột ngừng lại.

Giản Thực nhớ lại chi tiết hôm đó ở nhà hàng, đúng là người đàn ông đó không làm gì cô, tất cả sự bất mãn đều chỉ nhắm vào Tư Tiểu Đồng.

Nhưng mọi chuyện ngoài ý muốn xảy ra từ lúc cô và Tư Tiểu Đồng ghé sát vào nhau để chuẩn bị chọn ảnh cho cô ấy.

Nói theo một cách khác, người mà anh ta muốn gây tổn thương thực sự là Tư Tiểu Đồng, nhưng người mà anh ta mê mẩn lại là Giản Thực.

Trái tim đập thình thịch, các dây thần kinh cũng căng thẳng. Giản Thực chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, cô không biết suy nghĩ của mình có quá kỳ quặc hay không.

Thấy cô im lặng, Tư Tiểu Đồng vội nói: “Tôi chỉ nhắc cô vậy thôi, chuyện này cũng không hoàn toàn chắc chắn mà. Bây giờ cô đang sống cùng chồng đúng không? Đừng ở một mình là được.”

Nếu không thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô cũng không yên tâm được, Giản Thực hiểu rõ mức độ nguy hiểm của việc sống một mình.

Ngoài miệng cô nói không sao, nhưng sau khi cúp máy thì cô lại khó ngủ, cứ lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng ôm gối đầu đi đến phòng ngủ chính.

Ngửi được mùi hương của Trần Đạc, cô mới thoáng yên tâm một chút.

Sau giờ làm, Trần Đạc rất thích lướt weibo, thói quen này bắt đầu từ khi anh gặp Giản Thực. Anh thích đọc những dòng trạng thái vụn vặt của cô, dù không ở bên cạnh, anh vẫn có thể biết hôm nay cô vui hay buồn.

Mỗi dòng Weibo đều như tái hiện hình ảnh sống động của cô.

Bình thường, Giản Thực không bao giờ rời điện thoại trước khi đi ngủ, nhưng hôm nay sau khi đăng một dòng trạng thái xấu hổ vào khoảng hơn chín giờ thì cô không cập nhật thêm nữa.

Có lẽ anh lại làm cô không vui.

Trần Đạc trở về nhà, thay giày, trước khi mở cửa phòng, anh không ngờ Giản Thực lại nằm trên giường của mình.



Trong đêm dài, Giản Thực như gặp mộng xuân.

Cô mơ thấy có người đang hôn mình, cách hôn rất giống Trần Đạc, đến mức cô khó thở.

Một đôi tay mơn trớn khắp người cô, vừa thoải mái vừa khó chịu, Giản Thực không nhịn được mà rên rỉ, “Ưm… Trần Đạc…”

Cô đột nhiên rất muốn anh, muốn được anh làm, muốn được anh lấp đầy bằng dương v*t thô to, cuộn mình lại trên giường, không ngừng quấn quýt.

Nhưng ngay khi vừa gọi tên anh, cô đã bị anh giữ chặt eo.

Đôi môi ấm áp của anh mơn man trên làn da cô như những ngọn lửa in dấu trên cơ thể, để lại những nụ hôn ướt át, rồi anh tiến đến giữa hai chân cô, nụ hoa mẫn cảm bị anh vạch ra.

Trần Đạc khẽ “Ừm?” một tiếng rồi giữ chặt cổ tay cô.

Khe nhỏ đã sớm bị anh hôn ướt, khép lại một cách ngại ngùng.

Ánh sáng quá yếu, giờ cũng chỉ mới khoảng năm giờ sáng, anh ở trong chăn cẩn thận liếm mở khe nhỏ đó, nâng chân cô lên vai, đầu lưỡi cuộn lấy mép khe rồi trượt xuống hạt đậu, vừa liếm vừa mút đầy thành thạo.

Anh tấn công mãnh liệt, dù rất kiềm chế và cẩn thận nhưng cảm giác mãnh liệt này vẫn khiến cô run rẩy.

Thật là thoải mái…

Giản Thực co chân lại, tiếng rên rỉ từ cổ họng cô đều là tiếng gọi tên Trần Đạc.

Cô vô thức đáp lại, phối hợp với động tác của anh để đưa mình vào miệng anh, lưỡi anh quét qua từng mép trong ngoài môi âm hộ, xâm nhập vào khe nhỏ, làm cho âm thanh dính nhớt vang vọng bên tai cô.

“A…” Cô ưỡn ngực, thoải mái đến nỗi cao trào.

Nhưng Trần Đạc chưa vội buông tha cô, anh lại đưa hạt đậu nhỏ vào miệng ướt nóng rồi liếm mút, ngón tay xâm nhập vào khe nhỏ vừa đạt cao trào mà xoa nắn, khi chạm đến chỗ nào đó cưng cứng, ngón tay của anh lập tức tăng tốc.

Dưới sự kích thích từ hai phía, cảm giác sung sướng như thủy triều lại trào dâng lần nữa, bụng dưới căng đến mức sắp nổ tung, Giản Thực bật khóc rồi đạt đến cực khoái.

Khăn trải giường ướt sũng, bên dưới nhăn nhúm thành một mảng.

“Em tỉnh rồi à?” Trần Đạc ôm Giản Thực vào lòng, không quan tâm đến dương v*t đang cương cứng đến đau đớn của mình.

Dư âm của cơn cực khoái vẫn còn kéo dài, cả người Giản Thực khẽ co giật, thổn thức gọi tên anh: “Trần Đạc…”

“Hửm?” Anh áp sát hơn như thể muốn ôm trọn những cơn run rẩy rẩy của cô vào lòng, khi hôn nhẹ vào tai cô, giọng anh khàn khàn đầy quyến rũ: “Bé cưng, miệng của anh có làm em thấy sướng không?”

Anh vẫn nhớ lời đã hứa rằng sẽ dỗ dành cô.