Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 15: Mắng yêu




Giản Thực biết rằng cả đời này mình sẽ gặp được rất nhiều người. Nhưng trong quá khứ, có lẽ Hoắc Thành chính là người mà cô ít muốn nhắc đến nhất.

Không phải điều gì đặc biệt.

Mà là vì cô, người vốn luôn quy tắc đã suýt nữa rơi vào mối tình đầu sớm vì một người như vậy.

Hoắc Thành chuyển đến học tại trường Trung học số 1 thành phố Tuy vào năm lớp 11.

Anh ta cao ráo lại đẹp trai, mỗi khi cười đôi mắt hơi nheo lại như đang nở hoa, đúng chuẩn vẻ ngoài của một chàng trai lăng nhăng. Nhưng không thể phủ nhận, anh ta rất cuốn hút, đặc biệt là vẻ ngông nghênh khi tỏ ra hư hỏng khiến nhiều nữ sinh trong lớp không thể kháng cự.

Với thân phận là học sinh chuyển trường lại thêm vẻ ngoài thu hút, mỗi ngày anh ta đều được đưa đón bằng xe sang. Tất cả những yếu tố này cộng lại khiến anh ta trở thành nhân vật được chú ý.

Nhưng sự ồn ào chỉ kéo dài vài ngày, sau đó điều khiến anh ta trở nên nổi bật chính là tính cách vốn dĩ đã rất dễ gây sự chú ý.

Gương mặt của Giản Thực cũng là kiểu thu hút ánh nhìn ở bất cứ đâu. Hai người như vậy chỉ cần đứng riêng với nhau một lúc trong hành lang, dù chỉ là vô tình cũng đủ để lời đồn thổi lan truyền.

Mà hồi đó Hoắc Thành theo đuổi cô cũng tốn không ít công sức.

Nhưng để nói về quá khứ, thì thực ra giữa hai người không có quá nhiều kỷ niệm.

Chỉ đơn giản là vào thời điểm cô bắt đầu ở nội trú, cô có thói quen dậy sớm chạy bộ, và Hoắc Thành ngày nào cũng dậy từ 5 giờ sáng để cùng cô chạy.

Khi mặt trời mọc, trời hừng sáng, anh ta lại đến nói chuyện với cô, cùng cô xếp hàng mua đồ ăn sáng trong căng tin, lúc nào cũng chọn cùng loại sữa đậu nành. Và mỗi lần anh ta đều giả vờ vô tình “giúp đỡ” cô, tạo nên những lời đồn đại không rõ thực hư để tiếp sức cho sự theo đuổi của mình.

Nhưng anh ta chưa bao giờ thẳng thắn bày tỏ.

Cho đến một buổi tối cuối tuần nọ, anh ta hẹn cô ra chạy bộ đêm.

Trên sân vận động lúc đó không có mấy người, sau khi chạy xong, hai người ngồi lại với nhau, nhìn những ngôi sao lần đầu tiên sau bao lần ngắm mặt trời mọc.

Nếu không phải đêm đó điện thoại anh ta reo lên, Giản Thực quay đầu lại thấy tin nhắn từ một cô gái với tên là Hà Nghiên gì đó, giọng điệu rất thân mật, còn gọi anh ta là “bé cưng,” có lẽ trong cơn mơ hồ tình cảm, Giản Thực đã hôn anh ta.

May mắn thay tất cả đều dừng lại kịp lúc.

Camera ghi lại hình ảnh, cô và Hoắc Thành mỗi người viết một bản kiểm điểm. Từ đó trở đi, cô không nói thêm lời nào với anh ta nữa.

Vì vậy khi đột ngột nghe anh ta hỏi như vậy, Giản Thực cảm thấy không thoải mái.

Bầu không khí cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Thấy vậy, Hướng Kha Lâm  hỏi không đúng lúc: “Chị dâu, hai người quen nhau à?”

“Không quen.”

“Quen.”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Giản Thực nhìn anh ta một cái, chạm phải ánh mắt u ám của Hoắc Thành, cô suy nghĩ vài giây rồi đổi lời: “Trước đây là bạn học.”

Nghe vậy, Hoắc Thành chỉ khẽ cười nhạt.

Trước đây là bạn học? Bốn chữ đó lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi anh ta.

Được thôi, vậy thì trước đây là bạn học.

Nể mặt Trần Đạc, Hoắc Thành không phản bác, mà cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn.

Loại rượu Trương Tử Uân đích thân chọn cho họ đều là loại hảo hạng.

Đắt tiền, nồng độ cũng cao.

Anh ta uống mà không chớp mắt.

Những người có mặt đều nhìn thấy, có phần sững sờ, nhưng chẳng ai hỏi gì. Lữ Kính Dương lại rất biết ý, nhanh chóng cười và chuyển sang chủ đề khác, hỏi thăm tình hình gần đây của Trần Đạc.

Họ đã lâu không gặp, lúc này chính là lúc ôn lại chuyện cũ.

Cứ tưởng Trần Đạc sẽ không muốn nói nhiều, nhưng may mắn là ai hỏi gì anh cũng đáp nấy. Bầu không khí trong phòng cũng dần trở nên náo nhiệt hơn, chỉ có một người là Hoắc Thành vẫn không vui.

Tối hôm đó, tại quán bar, Hoắc Thành uống không ít rượu. Anh ta không nói thêm lời nào với Giản Thực, nhưng ai cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong số họ, Thiệu Thừa là người có tửu lượng tốt nhất, nhưng vì phải lái xe nên anh ta không uống một giọt nào. Lữ Kính Dương bị kéo uống đến nỗi say chuếnh choáng.

Hướng Kha Lâm lo lắng về cuộc họp sớm và việc kiểm tra phòng vào ngày hôm sau nên kiềm chế không uống nhiều, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Người uống nhưng vẫn tỉnh táo nhất là Trần Đạc.

Đôi mắt anh sáng rõ, đen trắng phân minh, khi rời đi, anh vẫn nắm lấy tay Giản Thực.

Anh dặn dò Triệu Thừa lúc về phải lái xe cẩn thận.

Thiệu Thừa nhìn anh một cái, có chút im lặng.

Có lẽ anh ta và Hoắc Thành đều có cùng một nỗi lo, cho rằng cuộc hôn nhân giữa Trần Đạc và Giản Thực không thể kéo dài, nhưng khi ra về, anh ta vẫn không nói gì.

Chỉ gật đầu: “Ừ, có thời gian hãy giữ liên lạc.”

Còn việc Trần Đạc có chủ động liên lạc hay không, anh ta không chắc.

Cả hai đã uống rượu nên không ai đụng vào vô lăng.

Buổi tối, người xếp hàng chờ khá đông, người lái xe thuê dự kiến còn khoảng mười mấy phút nữa mới đến, bên ngoài thì lạnh, nên Giản Thực lên ghế sau trước, nhưng khi cô vừa đóng cửa xe lại, Trần Đạc đã áp sát đến.

Bàn tay lớn giữ chặt gáy cô, đè người lại, hôn vô cùng mãnh liệt, đầu lưỡi ngang ngược xâm nhập vào bên trong khiến cô gần như không thể thở nổi.

“Ưm… Trần Đạc…”

Cô muốn đẩy anh ra nhưng tay không đẩy nổi. Anh ép sát cô, mở rộng đầu gối, tay luồn vào trong áo, đẩy áo lót lên, dễ dàng nắm lấy bầu ngực đầy đặn của cô.

“Cắn nhẹ thôi.” Anh nói.

Hơi thở của anh có chút gấp gáp. Nhịp thở nặng nề nóng bỏng như thiêu đốt thần kinh của cô.

Trần Đạc nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô: “Nếu biết sớm cậu ta dám dùng ánh mắt như vậy nhìn em, anh đã móc mắt cậu ta ra rồi.”

“Cái gì cơ?!” Giản Thực hoảng hốt.

“Sợ rồi à?”

“Anh bị điên à?” Giản Thực đẩy vai anh, “Anh ngồi dậy đi, lát nữa tài xế sẽ đến đấy.”

Lúc này cô không có thời gian hỏi Trần Đạc làm sao biết cô và Hoắc Thành quen nhau, chỉ muốn anh nhanh chóng đứng dậy.

Nhưng Trần Đạc vẫn đè lên người cô, tay thì không ngừng quấy nhiễu, lưỡi ẩm nóng liếm lên da cô. Trong chiếc xe chật hẹp, bên ngoài còn có người qua lại, điều này vừa kích thích vừa khiến cô hoảng sợ.

Anh nói: “Không đứng.”

Không biết có phải cũng vì uống chút rượu mà Trần Đạc tỏa ra hơi rượu, cứ nằm lì trên người cô không chịu di chuyển, “Em ôm anh đi.”

“Anh… Thôi được rồi.” Giản Thực đành chịu thua, “Em có thể ôm anh, nhưng anh đè lên em thế này làm em không thoải mái.”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Em thở không nổi, ngực cũng bị anh ép đến mức sắp xẹp rồi.”

Anh thấp giọng cười, năm ngón tay siết chặt, bóp nhẹ lấy phần đầy đặn trong tay.

“Em lừa ai thế?”

Tránh ra đi. Đồ thần kinh…

Trần Đạc thật sự rất kỳ lạ, vừa rồi ở quán bar anh vẫn chưa đến mức say không đi nổi, nhưng vừa lên xe, anh lại chỉ muốn dính lấy cô.

Giản Thực phải vất vả lắm mới đưa được anh về nhà, nhưng đến trước cửa, anh vẫn không để cô lấy chìa khóa ra.

“Có phải em muốn hôn anh không?” Ánh mắt anh rực cháy, ánh nhìn đổ xuống như thiêu đốt đôi má cô.

Giản Thực nói: “Em không muốn hôn anh.”

“Em nói dối.” Chẳng biết tại sao anh lại cố chấp như vậy, hai chân anh khóa chặt người cô lại khiến Giản Thực không thể đi đâu được, nhưng cô cũng mặc kệ anh.

Mũi chân chạm đất, gót giày cao gót bị tuột ra, cô dựa vào cánh cửa phía sau, ngước lên nhìn anh, vừa tức vừa buồn cười hỏi: “Em lại lừa anh làm gì?”

“Từ lần đầu tiên khi gặp anh, em đã muốn hôn anh rồi.” Giọng anh có chút ấm ức, cũng như đang chất vấn, “Giản Thực, có phải em nhìn ai cũng muốn hôn không?”

Cô từng muốn hôn tên khốn Hoắc Thành kia, còn anh, cô cũng muốn hôn. Vừa rồi cô còn kéo anh lại để hôn ngay trên đường.

Có phải gặp ai đẹp trai cô cũng muốn hôn không?

Ban đầu Giản Thực định phản bác, nhưng nghe anh nói như vậy thì cô cũng hơi giận: “Đúng rồi đó, tại em thấy anh đẹp trai nên muốn hôn anh. Không chỉ muốn hôn mà còn muốn làm chuyện khác nữa, anh làm gì được em?”

Cái miệng này của cô khi chọc tức người khác thì thật sự không chịu thua ai.

Trần Đạc đã biết rõ điều đó từ trước. Nhưng lúc này đang trong cơn giận, anh vẫn bị cô làm cho sửng sốt, động tác của anh trở nên thô bạo hơn. Giản Thực khó chịu vì tay anh lạnh, nên mắng anh là đồ thần kinh.

“Trần Đạc, chết tiệt, anh có thể đừng động tí là cởi đồ em không? Ưm… Đừng bóp ngực em nữa, bỏ tay ra, lạnh chết đi được!”

Vừa dứt lời, đèn cảm ứng trên đầu bật sáng, cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra.

“Ôi! Bác sĩ Trần.” Người hàng xóm giật mình, “Đêm hôm khuya khoắt thế này, hai người… đang cãi nhau à?”

Ánh mắt người hàng xóm dừng lại trên người họ. Hai người ôm nhau chặt, tư thế đầy mờ ám nhưng hành động thì hơi mạnh bạo, đến mức Giản Thực đá rơi cả một chiếc giày cao gót. Trông thế nào cũng không giống đang tình tứ mà giống như sắp đánh nhau.

Nhưng ai đánh nhau mà lại định cởi đồ chứ?

Trần Đạc đã sống ở đây vài năm, hàng xóm đều quen biết lẫn nhau. Lúc này anh hàng xóm đang cầm một túi rác, có lẽ định xuống dưới để vứt, nhưng khi nhìn thấy Giản Thực và Trần Đạc đứng ở cửa, anh ta quên cả ăn que kem đang ngậm trên miệng.

Mặt Giản Thực đỏ bừng, cô đạp mạnh vào chân Trần Đạc, rồi khẽ mắng anh, sau đó quay đầu đi chỗ khác.

Mặt cô ẩn trong bóng tối nên hàng xóm không nhìn rõ cô trông như thế nào.

“Ừm, vừa mới kết hôn.” Trần Đạc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉnh lại quần áo, cúi xuống nhặt chiếc giày cao gót dưới đất lên, giọng điệu bình tĩnh như thể người vừa làm những việc đó không phải là anh, “Chỉ là mắng yêu chút thôi.”