Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 1: Chớm thu




Giản Thực kết hôn vào cuối tháng Tám năm nay, tức là vào tháng Bảy âm lịch.

Không có lý do gì khác, cô chỉ cảm thấy bản thân đã đến tuổi, công việc ổn định, người trong nhà cũng thúc giục.

Trong lòng không có người để nhớ thương nên kết hôn với ai cũng như nhau cả, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Đạc đã cảm thấy rất được, cả hai cùng đến Cục Dân Chính đóng dấu một cái, chuyện này cứ thế mà thành.

Trình Đạc bằng tuổi cô, đều 27 tuổi, là bác sĩ tại Bệnh viện trực thuộc số 1 của Đại học Y.

Bác sĩ ở tuổi này đúng là còn rất trẻ.

Chưa đến lúc phải vội vàng tìm đối tượng kết hôn.

Giản Thực hiện đang làm nhiếp ảnh gia cho một tạp chí thời trang, nếu không nhờ đi xem mắt, đoán chừng cả đời cô sẽ chẳng bao giờ có liên quan đến Trần Đạc.

Vào ngày thứ ba sau đám cưới vội vã, Trần Đạc phải đi nơi khác huấn luyện.

Giản Thực thông cảm cho anh.

Trần Đạc cũng rất săn sóc: “Nếu em có đồ gì cần dọn thì để anh gọi người qua. Anh cũng để lại chìa khóa cho em, mật mã vừa đổi anh gửi tin nhắn cho em rồi.”

Anh không ngại việc cô chuyển đến sống chung với mình vì đây là chuyện đương nhiên, nhưng Giản Thực không thích ứng nhanh được như vậy, cô nói chờ anh về rồi tính sau cũng được.

Trần Đạc gật đầu: “Ừm.”

Ai ngờ lần huấn luyện này kéo dài tận mấy tháng. Chờ đến khi anh về thành phố Tuy thì đã gần cuối năm.

Lúc nhận được thông tin chuyến bay của Trần Đạc, Giản Thực còn đang ở studio.

Số tạp chí này mời một người mẫu rất khó tính, nghe nói là có ông chủ lớn tiêu tiền để nâng đỡ, năm nay còn quay hai bộ web drama nhưng vẫn chẳng có chút bọt nước nào, ấy vậy mà tính tình cực kỳ kiêu căng.

Giản Thực không hiểu nổi tầm nhìn của tổng biên tập, rõ ràng có rất nhiều người mẫu ăn ảnh hơn cô gái này, tại sao còn cố tình đi theo cô người mẫu khó chiều làm gì?

Chị Dạng nói: “Nói chuyện phải chú ý nghe chưa, sau lưng người ta có người nâng đỡ, em tưởng tổng biên tập muốn à?”

Giản Thực làm ra vẻ buồn cười lại bất đắc dĩ, tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Xong việc cô vội vàng rời đi, chị Dạng hỏi có phải chồng về không, Giản Thực chẳng giấu làm gì, chỉ gật đầu: “Vâng.”

Chuyến bay lúc 8 giờ tối, chắc lúc này đã gần hạ cánh, May mắn cô người mẫu kia hôm nay không giày vò lâu, chưa đến 6 giờ đã xong việc, Giản Thực lái xe đến có lẽ sẽ kịp lúc.

“Em về nhà chỉnh lại ảnh, hai ngày sau em gửi cho chị nhé.”

“Người ta đòi đêm nay có luôn cơ, nói muốn đăng lên weibo trước.”

“Vậy chịu thôi.” Giản Thực cười: “Em không chỉnh được hết đống ảnh đó trong hai ba tiếng được.”

Biết cô đang nói đểu, chị Dạng cười mắng: “Em đúng là… thôi đi nhanh đi.”

“Thôi em đi đây, bye.”

Thời tiết cuối tháng 12 ở thành phố Tuy lạnh cóng, ven đường có lớp tuyết dày, nhìn thân cây trụi lủi, cô đã chẳng còn nhớ dáng vẻ xanh um tươi tốt của nó nữa rồi.

Nhưng Giản Thực vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Đạc.

Hầu hết các địa điểm xem mắt đều giống nhau, nào là quán cafe, phòng trà hoặc công viên. Mà Giản Thực lại gặp Trần Đạc ở bệnh viện.

Anh có vẻ miễn cưỡng khi phải gặp người lạ, lúc mợ giới thiệu anh với cô, Giản Thực đã trò chuyện với anh trên wechat được một tuần.

Suốt một tuần nói chuyện qua mạng mà không gặp mặt.

Lần đầu gặp mặt lại bởi vì cô đi ra ngoài không cẩn thận bị bong gân, mà tình cờ Trần Đạc lại là bác sĩ trực đêm đó.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen, trên người anh mặc áo blouse trắng vô cùng sạch sẽ, như thể phân biệt rõ ràng với màn đêm u tối.

Chẳng hiểu tại sao lần đầu tiên Giản Thực nhìn thấy Trần Đạc, lại cảm thấy cốt cách của anh rất tốt.

Nếu không cô sẽ chẳng kinh ngạc vì sống lưng thẳng tắp cùng dáng người tuyệt đẹp của anh.

Trong trẻo như vị thần phương Đông, giống như lửa chảy tháng bảy.

Người ta nói rằng cụm từ “Lửa chảy tháng bảy” có nghĩa là vào tháng bảy âm lịch, tiết trời dần trở nên mát mẻ, lúc sập tối có thể nhìn thấy sao Hoả rơi xuống từ phía Tây.

Cảm giác kích thích khi rơi xuống với tốc độ cực nhanh này, hoàn toàn trùng khớp với nhịp đập rộn rã nơi tim cô vào lúc ấy.

Cô đã gặp qua không ít nam thanh nữ tú, nhưng chỉ có Trần Đạc mới khiến cô cảm thấy kinh ngạc đến mức sững sờ.