18.
Khi tôi nhìn thấy Lâm Nhiên, cậu ấy đang ôm một bó hoa hồng lớn và thở hổn hển chạy đến.
"Cậu đây là..." Tôi đưa hợp đồng cho Lâm Nhiên, kinh ngạc nhìn hoa hồng.
“Tỏ tình thất bại.” Lâm Nhiên chán nản trả lời: “Lão sư, chị cảm thấy em và cô gái em thích vẫn có khả năng không?"
“Chân thành là điều quan trọng nhất.” Tôi không biết nên an ủi cậu ấy như thế nào, dù sao mối quan hệ của bản thân cũng không tốt lắm.
“Ôi, sao em khổ quá.” Lâm Nhiên thực sự bắt đầu khóc, tôi luống cuồng nhìn anh chàng cao 1m87 này đang khóc đến run rẩy trước mặt tôi, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Lão sư, em có thể ôm chị một cái được không?”
Tôi không đành lòng từ chối dáng vẻ yếu ớt của Lâm Nhiên, liền cho cậu bé một cái ôm sâu sắc.
Cậu ấy ôm tôi khóc một lúc lâu, sau đó lau nước mắt, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, "Cảm ơn chị Lập Hạ, em đã khá hơn nhiều rồi, chị, nếu chị không chê... hoa này tặng cho chị."
Cứ như vậy, tôi đờ đẫn nhận bó hoa, lại đờ đẫn đi lên lầu.
Lên lầu, tôi đặt hoa hồng xuống đất, tùy tiện chụp một bức ảnh rồi đăng lên Weibo: "Chân thành luôn là thứ quan trọng nhất."
Bình luận của fan bên dưới: Lập Hạ có phải hay không yêu đương rồi sao?
Tôi nghĩ đến Cận Ngôn Từ, lại nghĩ đến mấy ngày nay anh ấy không liên lạc với tôi, hờn dỗi nhắn lại: vẫn còn đang suy nghĩ.
Hai giờ sáng, tôi thực sự không thể ngủ được, liền tìm xem mấy bộ phim kinh dị để tìm linh cảm. Tiếng đập cửa bất ngờ làm tôi giật mình kêu to, có quỷ?
Tôi rón rén đi tới cửa nhìn vào mắt mèo, là Cận Ngôn Từ.
2h sáng, anh ấy tới làm cái gì??
19.
Tôi mở cửa, Cận Ngôn Từ ôm chặt lấy tôi, trên người nồng nặc mùi rượu, tôi đứng không vững, cùng anh ngã xuống đất.
"Cận Ngôn Từ?" Tôi thăm dò kêu tên của anh.
"Em chỉ có thể... có một người tình là anh." Anh tựa đầu trên vai tôi, lẩm bẩm bên tai tôi. Có thể nghe ra được tâm tình của anh có chút không tốt.
“Anh say rồi.” Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm chặt quá, tôi đành bó tay.
"Anh không say, anh thấy hết rồi, người con trai đó tặng hoa cho em, ôm em." Cận Ngôn Từ nhìn bó hoa hồng lớn mà Lâm Nhiễm đưa cho tôi, lặng lẽ đặt chúng sang bên phải.
"Một người tình còn chưa đủ sao? Khương Lập Hạ, anh ghen đến phát điên."
“Lâm Nhiên là biên tập viên của tôi.” Tôi đẩy anh ấy ra, giải thích: “Cậu ta bị đá, hoa hồng không cần nên đưa cho tôi."
Cận Ngôn Từ khôi phục được chút lý trí, kiệt sức dựa vào tường, bất lực nhìn tôi.
“Cho nên anh mới không đến gặp em?” Tôi nhìn anh, cảm thấy có chút buồn cười.
"Anh... Mấy ngày nay anh đang nghiên cứu điều kiện ly hôn và làm thế nào để tranh thủ được tài sản sau hôn nhân."
“Anh tìm chuyện này để làm gì?” Tôi nghiêng đầu, bày tỏ sự nghi hoặc.
"Em không muốn lấy anh sao?" Cận Ngôn Từ hỏi ngược lại, "Không phải em nói ly hôn rồi sẽ lấy anh sao?"
“Cận Ngôn Từ, em ly hôn là kết hôn lần thứ hai, anh có thể tiếp nhận người phụ nữ kết hôn lần thứ hai không?” Tôi hơi kinh ngạc.
"Có thể. Nếu như đó là em."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, tôi có chút bối rối, Cận Ngôn Từ vỗ vai tôi, trịnh trọng nói: “Ở bên anh, anh sẽ không cho em cơ hội ly hôn như anh ta.”
"Anh đây là thọc gậy bánh xe sao?"
"Đúng." Ánh mắt Cận Ngôn Từ tối sầm lại, xem ra anh cũng biết mình vô sỉ như thế nào.
“Vậy nếu em ly hôn, khi nào thì anh cưới em?” Tôi giả vờ có chút rung động nhìn anh.
"Bất cứ lúc nào" anh trịnh trọng lấy sổ hộ khẩu đưa cho tôi, "Chỉ cần em muốn."
“Vậy để em suy nghĩ đã.” Tôi luống cuống cầm lấy sổ hộ khẩu của Cận Ngôn Từ, “Hiện tại em còn chưa muốn ly hôn."
20.
Đôi mắt của Cận Ngôn Từ ảm đạm, tôi đột nhiên cảm thấy anh ấy có một loại vẻ đẹp bị vỡ vụn, đem làm nam chính ngược văn cũng không phải là không thể.
“Vậy anh còn muốn giữ mối quan hệ tình nhân với em không?” Nghĩ đến lúc anh ra nước ngoài lạnh nhạt với tôi, tôi quyết định nói dối anh thêm một thời gian nữa.
"Anh có thể thường xuyên gặp mặt em không?" Cận Ngôn Từ hỏi.
"Vì sao lại không thể?" Tôi hỏi lại, cái này có làm sao.
"Nếu chồng em trở về rồi..." Cận Ngôn Từ không nói tiếp nữa.
“Ôi anh ấy sao, anh yên tâm đi, Tết Nguyên Đán anh ấy mới về một hai ngày, cho dù anh làm gì đó với em, anh ấy cũng sẽ không về được.” Nói xong, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên đụng phải đôi mắt tối đen của anh, tôi ngửi thấy một hơi thở nguy hiểm, tự ý thức ngậm miệng lại.
"Cận Ngôn Từ, em không phải ý đó..." Anh không nói gì, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm, "em chỉ là so sánh, ừm..."
Tại sao kỹ năng hôn của anh ấy lại tốt như vậy? Tôi cau mày, đột nhiên đẩy anh ấy ra, "Kỹ năng hôn của anh sao lại tốt như vậy? Anh ở nước ngoài hôn bao nhiêu lần rồi?"
"Chỉ có một mình em..."
Buổi sáng, khi tia nắng đầu tiên ló dạng, tôi bắt đầu đuổi theo những con bò...
Phi, xin lỗi, nhầm truyện rồi.
Tôi nhìn ánh mặt trời chiếu vào gương mặt điển trai của Cận Ngôn Từ, không hiểu sao mà cảm thấy sung sướng, tôi có nhà, có xe điện, có đàn ông, mà người đàn ông này còn rất đẹp trai.
Cận Ngôn Từ ánh mắt chuyển động, anh khép hờ mắt, lấy tay che ánh mặt trời, khàn khàn nói: "Em tỉnh rồi?"
"Vừa tỉnh." Tôi ngượng ngùng thì thầm khi bị bắt quả tang đang nhìn trộm.
"Anh đi nấu cơm."
Tôi nhìn bóng lưng anh bận rộn vào bếp, trong lòng có chút ngọt ngào, đột nhiên tiểu thuyết không còn BE nữa, nam chính trở về Trung Quốc, trở về bên nữ chính rồi!