*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
28.
Tôi nhìn vào khu bình luận đầy những lời mắng mỏ, tay chân lạnh băng.
Làm sao mọi người có thể tin một điều vô lý như vậy? Tôi ngay lập tức liên lạc với tác giả, người được cho là bị tôi đạo văn - Vạn Lan.
Không nghĩ tới người đó phản hồi: Không phải cô đạo văn của tôi hay sao? Bản thảo tôi định xuất bản ba tháng trước, cô đã đăng nó trước rồi. Cô là tác giả nổi tiếng, khiến tôi phải rơi vào hố đen rất lâu. Đạo văn rất đáng xấu hổ, làm phiền cô nhanh chóng làm sáng tỏ, nếu không tôi sẽ nhờ đến luật sư làm việc.
Cái thứ quỷ quái gì vậy trời??! Tôi đập mạnh vào con búp bê giải nén bên bàn máy tính.
Lúc này tổng biên gọi tới.
"Lập Hạ, trước tiên chúng ta không có chứng cứ xác thực, cô đừng ra mặt giải thích, tôi tin tưởng cô không đạo văn, lần này có lẽ có người muốn mượn nhiệt độ tạo drama, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng, trả lại cô sự trong sạch, cô phải giữ bình tĩnh không được suy nghĩ lung tung."
"Lập Hạ lão sư! Tôi vĩnh viễn tinh tưởng chị!" Giọng Lâm Nhiên bên kia truyền đến.
Trong lòng tôi một mảnh ấm áp. Tổng biên lại dặn dò hai câu rồi cúp máy.
Tôi tiếp tục đọc kĩ bài viết kia, danh tính lẫn định vị đều không có, ngược lại bài viết lại rất rõ ràng có trật tự, xem ra thật sự có người muốn chơi tôi rồi.
Nghĩ tới Lập Hạ tôi có sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, viết tiểu thuyết có bình luận tốt cũng có bình luận tiêu cực, cũng từng bị mắng mỏ, sao có thể bị một chút sóng gió này lật đổ.
Tôi tắt máy tính, bắt đầu lướt Zhihu để tìm cảm hứng, nào ngờ rằng vòng tiểu thuyết của Zhihu lại tràn ngập chủ đề thảo luận này.
Một số blogger lớn có dấu V đã nhất trí phân tích tính xác thực của bài viết này, rồi tất cả đều kết luận rằng, Lập Hạ đạo văn.
Khu bình luận cái thể loại nào cũng có.
"Nếu Lập Hạ không đạo văn, tôi chồng cây chuối đớp c.ứ.c" (*nguyên văn tui không chỉnh nha quí dị)
"Sớm đã thấy cô ấy không bình thường, bao nhiêu năm không viết ra được, một khi viết ra liền hot?"
"Thì ra là đạo văn? Không có gì kì lạ."
"Cô ấy luôn gián đoạn cập nhật, bộ cổ không thương lượng mức lương với người viết thuê hả?"
Mặc dù đã cố gắng không để ý những bình luận đó nhưng tôi vẫn không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.
Cuốn tiểu thuyết này chứa đầy toàn bộ tình cảm của tôi dành cho Cận Ngôn Từ, Phó Tinh Thần và Khương Vãn Ngư không chỉ là hình ảnh thu nhỏ của tôi cùng Cận Ngôn Từ, mà còn là toàn bộ thanh xuân của tôi.
Mũi tôi đau xót, ngẩng đầu lên để nước mắt không chảy xuống.
Tôi nghe ở đâu đó nói rằng, khi bạn muốn khóc, hãy ngẩng đầu 90 độ ngước nhìn bầu trời, khi đó nước mắt bạn sẽ không chảy ra, bây giờ tôi nhìn lên trần nhà không biết có được hay không. Tôi giễu cợt, tự cười một mình.
29.
Buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn từ các tác giả khác, bọn họ đều tin tưởng tôi không đạo văn, cũng đã có mấy người bắt đầu lên tiếng giúp tôi, nhưng tác dụng cực kì nhỏ, thậm chí có vài anti mất lí trí vào bình luận, mắng bọn họ đều là cá mè một lứa.
Xuyên Hà có sức chiến đấu mạnh nhất, cô nàng không chỉ giúp tôi làm sáng tỏ, còn dùng từ ngữ sắc bén đi đối đáp với mấy bình luận chửi tôi: không phải loại tác giả nào cũng có thể so sánh với Lập Hạ nhà chúng tôi.
"Lập Hạ, yên tâm đi, nếu như không được thì em sẽ viết tiểu thuyết kinh dị đem ma quỷ thông qua mạng xã hội tới tìm mấy người đó." Xuyên Hà nói như vậy.
"Đừng đừng đừng, thời nay là xã hội pháp trị đó. Sao em còn kích động hơn cả chị?"
"Hai ngày nay tâm trạng không tốt, đã sớm muốn tìm người mắng rồi, đám người này lại đụng phải miếng sắt là em đây, để xem em không nói tục mà mắng c.h.e.t bọn họ."
Trước đây tôi luôn nghĩ Xuyên Hà là một người sống rất văn chương, rất nghệ thuật, không ngờ đến thời điểm mắng người cũng ưu nhã như vậy. Sức chiến đấu mạnh mẽ đem 90% anti đẩy lùi.
Đây có đúng là Xuyên Hà nổi tiếng dùng từ ngữ nghệ thuật viết ra văn chương hay không? Cô ấy bị đổi hồn hả?
Năm ngày nữa lại trôi qua, Cận Ngôn Từ đã bận rộn xong, anh hỏi tôi có muốn hôm nay cùng đi ăn cơm không, nhưng tôi lại không có tâm trạng đó. Chuyện đạo văn ngày càng nghiêm trọng, đã có người bắt đầu chỉ trích Xuyên Hà.
Thậm chí họ nói tôi không dám phản hồi mà chỉ biết đi tìm bạn bè ra đỡ súng, có phải hay không thực sự là đi đạo văn.
Tâm trạng tôi ngày càng kém cũng không còn cảm giác muốn ăn gì.
“Vậy hôm nay anh đến nhà nấu cơm cho em.” Cận Ngôn Từ nói xong còn bổ sung: “Mấy ngày không gặp, anh rất nhớ em.”
30.
Tôi không có hứng thú, nói một hai câu liền cúp máy.
Nửa giờ sau Cận Ngôn Từ đến, nhìn trong nhà tôi bừa bộn có chút ngạc nhiên.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh nhận ra cảm xúc tôi không ổn, vội tới ôm tôi.
Vốn muốn nói không có chuyện gì, nhưng ủy khuất đột nhiên như thủy triều dâng lên, không khống chế được nữa, khẽ nức nở: "Oa..."
Anh đau lòng nhìn tôi, tôi cũng không biết nói sao, chỉ biết khóc.
"Lập Hạ, tin tưởng anh." Cận Ngôn Từ nhìn vào mắt tôi.
Do dự một lúc, tôi kể cho anh nghe đầu đuôi sự việc.
"Trước tiên, chúng ta cần tìm bằng chứng để chứng minh rằng em đã viết nó. Vạn Lan có đề cập đến nó trong tin nhắn không? Cô ta viết nó khi nào?" Nghe xong Cận Ngôn Từ, lý trí giúp tôi phân tích.
"Ba... ba tháng trước." Tôi đáp.
"Em có bằng chứng nào cho thấy là em đã viết cuốn tiểu thuyết này trước cô ta hay không?" Cận Ngôn Từ lại hỏi, tôi đột nhiên nghĩ khuôn mặt già nua đỏ bừng.
"Lập Hạ, em nhất định phải nói ra thì anh mới có thể giúp em được, anh là luật sư."
"Em... em có một bản ghi nhớ, cảm hứng cho tiểu thuyết đều được ghi lại trong bản ghi nhớ. Tính từ cốt truyện đầu tiên, em bắt đầu viết khoảng vào... chín năm trước." Chín năm trước, tôi vừa lên đại học, thời điểm yêu đương với Cận Ngôn Từ, tôi đã bắt đầu ghi chép từng ly từng tý câu chuyện của chúng tôi.
"Gửi cho anh bản sao của bản ghi nhớ, thuận tiện nói cho anh biết ngày tiểu thuyết được công bố trên trang web, cùng với bộ tiểu thuyết của tác giả kia." Cận Ngôn Từ không nghe ra được sự bối rối của tôi, tiếp tục lý trí phân tích: "Nếu có bản thảo sớm hơn cô ta, rất dễ để xoay chuyển, trước tiên chúng ta dùng tin tức hữu dụng làm sáng tỏ sự việc, sau đó gửi thư luật sư cho Vạn Lan cùng những blogger lớn thao túng dư luận."
Tôi ngưỡng mộ nhìn anh, quả nhiên, không hổ là người đàn ông tôi thích, quá trời đẹp trai xuất sắc rồi!