26.
"Cận Ngôn Từ!" Hứa Du dẫn đầu hét lên, không biết có phải do khí thế của Cận Ngôn Từ quá cường đại hay không mà trong khoảng thời gian ngắn, không gian lặng ngắt như tờ.
Cận Ngôn Từ đứng đó, dựa vào cửa, nhìn tôi chằm chằm.
Vương Tử Dật hình như có phản ứng, nhìn tôi rồi lại nhìn anh ấy, "Lão đại, hai người không có chia tay hả?"
"Cô ấy kết hôn rồi." Cận Ngôn Từ nhẹ giọng nói, "Tôi là tình nhân của cô ấy."
“A a a a a a a a!” Chung quanh có nam có nữ kêu gào đủ loại, tôi muốn lập tức tìm một cái lỗ để chui vào.
"Lão đại, hai người..." Vương Tử Dật tựa như đang đưa ra quyết định trọng đại, "Lão đại, nếu như cậu cần, tôi..."
"Cô ấy chỉ cần một người tình." Cận Ngôn Từ không một chút thương tiếc đánh gãy lời cậu ta, sau đó dẫn tôi ra khỏi phòng bao.
"Cận Ngôn Từ, tại sao anh lại nói như thế?" Trở lại xe của anh ấy, tôi hơi tức giận, họ sẽ nghĩ gì về tôi sau buổi họp lớp này?
"Sao nào?" Cận Ngôn Từ cong môi cười, "Dám làm mà không dám nhận?"
Anh giúp tôi thắt dây an toàn, "Hay em sợ chồng em biết?"
"Em em em... Em thì sợ cái gì chứ?! Chuyện này mà bị lộ thì anh mới là người bị mắng thảm!" Tôi che mặt để ngăn ánh mắt của anh.
Tôi nghe thấy anh cười nhẹ, sức nặng trên người tôi biến mất.
"Ăn no chưa?"
"Ừm..."
"Có uống rượu không?"
"Không có." Vương Tử Dật kia chắn hết rượu cho tôi, ngược lại tôi còn muốn uống một chút.
"Thật ngoan."
Anh đưa tôi về nhà, đi lên lầu với tôi.
"Đêm nay anh muốn tăng ca, em nghỉ ngơi sớm đi." Dứt lời, anh trực tiếp rời đi.
Để lại tôi sững sờ tại chỗ, sao lại có chuyện như vậy chứ, trêu chọc người ta xong rồi bỏ chạy?!
Tôi tức giận đến mức điên cuồng gõ 10.000 từ, sau đó gọi cho Lâm Nhiên đáng thương đọc lại bản thảo.
"Lập Hạ lão sư, chúng ta có thể hay không đừng làm việc chăm chỉ như vậy." Lâm Nhiên yếu ớt nói.
"Nhanh đi xem bản thảo đi!" Tôi phát ra tiếng gầm như của sư tử Hà Đông.
"Được rồi."
27.
Tôi đi ngủ, còn Lâm Nhiên thì thảm rồi, khi tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn cậu ấy gửi cho tôi lúc ba giờ sáng, đột nhiên cảm thấy tội ác ngập trời.
"Cậu vất vả rồi." Lâm Nhiên không có phản hồi, chắc là còn đang ngủ.
Tôi như thường lệ nhắn cho Cận Ngôn Từ một tin nhắn chào buổi sáng, hai ngày nay anh ấy phải tăng ca không có thời gian đến, anh gọi bánh tiramisu và trà sữa cho tôi, đồng thời chuyển thêm 5.000 tệ để tôi muốn mua gì thì mua.
Tôi không khách khí mà nhận, chậc, đùi của người có tiền, nên ôm.
Tôi chọn một nồi tôm, bắt đầu ăn. Gần đây bộ truyện ngọt có tiếng vang rất tốt, khen thưởng của tháng này rất ấn tượng.
Vì được nuôi dưỡng bởi tình yêu, mỗi ngày tâm trạng của tôi đều rất tôt.
Tôi đã chụp một bức ảnh bánh tiramisu và trà sữa rồi đăng lên Weibo với caption: Ở bên người nào đấy đúng là có lộc ăn.
Độc giả tinh mắt nhao nhao hỏi, tôi yêu đương rồi đúng không?
Tôi tâm trạng càng tốt hơn, đúng vậy, tôi đang nói chuyện yêu đương với một anh chàng rất, rất đẹp trai đó!
Sau khi ở nhà bốn ngày, một sự kiện lớn đã xảy ra - tôi bị bốc phốt trên Internet.
Một blogger ẩn danh đã đăng một bài dài lên án rằng truyện "Thời gian vội vàng" của tôi là đạo văn. "Thời gian vội vàng" được viết về cuộc sống hàng ngày của tôi cùng Cận Ngôn Từ, nhưng lại có người nói rằng quyển truyện này là đạo văn.
Bình luận phía dưới đã xây được mấy tầng, độ phổ biến này trong giới tiểu thuyết cũng không thấp, vẫn còn đang vụt tăng lên.
Bài viết dài chủ yếu chỉ ra tôi mấy năm qua mới viết loại truyện sủng như này, phong cách viết tương tự như của một tác giả vô danh nào đó, hơn nữa phong cách viết và mạch truyện của bộ truyện này cao hơn rất nhiều so với những truyện tôi từng viết trước đây. Bài viết cũng nêu chi tiết sự khác biệt giữa cách viết trước đây của tôi và cách viết hiện tại.
Bài viết ẩn danh lại so sánh tôi với tác giả ít tên tuổi đó, có lý lẽ cùng bằng chứng, đã có người không biết thực hư gì gọi tôi là khối u ác tính trong giới tiểu thuyết.
"Đạo văn thật đáng xấu hổ! Cút khỏi giới tiểu thuyết!"
"Người như vậy không xứng có fan!"
"Đại đại nhà các người đạo văn, fans có biết không?"
"Đáng tiếc tôi còn từng thích cô ta, thật là ghê tởm."