Cho đến đầu tháng 3 năm sau. Giang Nha không thể về nhà ăn tết.
Nhưng khoảng giữa tháng 3 là Giang Nha sẽ trở về. Lúc trước Bạc Kỳ định đến đón năm mới với cô, nhưng cô lại không cho cậu qua.
Ở nước Áo cũng có giao thừa, nhưng nó không giống ở Trung Quốc. Đây là ngày quan trọng nhất trong năm.
Điều duy nhất mà Giang Nha hối tiếc chính là cô không thể về đón Tết cùng mẹ.
Cô là con một, ba cô đã mất từ sớm, họ hàng thân thích lại không có nhiều, mẹ Giang ăn tết một mình sẽ rất cô đơn.
Nào ngờ, vào đêm giao thừa, Giang Nha gọi điện về nhà mới biết được, Bạc Kỳ đã tới nhà họ Giang.
Ngày tết cậu không ở nhà cùng với ba mẹ mình mà lại tới thăm mẹ cô, Giang Nha biết được càng thấy ngạc nhiên và ấm lòng.
Mẹ Giang cũng nói đứa nhỏ Bạc Kỳ này rất hiếu thảo, còn ghé qua làm vằn thắn với bà.
Giang Nha và mẹ Giang nói chuyện xong thì cô gọi điện cho Bạc Kỳ. Vì lệch múi giờ nên cô cũng không thể nói chuyện quá lâu, cô còn phải đi làm nữa.
Ngày trở về càng ngày càng gần. Giang Nha nóng lòng được về nhà.
Trước đây khi cô còn học đại học, cô cũng chưa từng háo hức mỗi khi được về nhà như vậy. Lúc này không hiểu tại sao, cô lại nghĩ nhiều như vậy.
Là bởi vì Bạc Kỳ sao?
Chỉ cần nghĩ đến cậu, công việc buồn tẻ cũng có thể khiến cô tràn đầy động lực và sức sống.
Một ngày trước khi trở về, Giang Nha chỉ nói với một mình Bạc Du Du, cô muốn tạo một bất ngờ cho Bạc Kỳ.
Bạc Du Du còn nói sẽ tới đón cô, sau đó đưa cô đi ăn những món ngon.
Kết quả lúc ra khỏi sân bay, người Giang Nha nhìn thấy không phải Bạc Du Du mà là Bạc Kỳ trong bộ vest.
“…”
Cô kéo vali tới, hoang mang nhìn cậu, bước chân cũng có phần máy móc: “Sao anh lại ở đây?”
“Tới đón em.”
Bây giờ đã là 4 giờ hơn, Bạc Kỳ cầm lấy vali của cô, nói: “Chúng ta tới chỗ này trước, xong việc rồi về sau có được không?”
“Việc gì?”
Giang Nha ngẩng đầu, bối rối nhìn cậu, hai má phồng lên: “Vì để làm việc đó mà anh mới tới đây đón em sao?”
“Bởi vì chuyện này chỉ có em mới có thể hoàn thành được.”
Bạc Kỳ xoa đầu cô, sau đó cất vali vào trong cốp xe rồi mở cửa ghế phụ cho cô: “Lên xe đi.”
Giang Nha vẫn có chút mờ mịt.
Rõ ràng là cô muốn tạo bất ngờ cho cậu, bây giờ lại thành Bạc Kỳ tạo bất ngờ cho cô?
Giang Nha có chút buồn bực.
Khi xe dừng lại, cô nhìn ra bên ngoài mới biết rằng nơi bọn họ tới là cục Dân Chính.
“Cục Dân Chính?”
Giang Nha bối rối nhìn về phía cửa cục Dân Chính bên ngoài xe, sau đó quay đầu nhìn Bạc Kỳ, nghĩ đến chuyện gì đó, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc.
“Chuyện anh nói cần phải hoàn thành không lẽ là…”
Bạc Kỳ lấy giấy tờ tùy thân của mình từ ngăn chứa đồ trong xe ra, sau đó đưa cho cô một thứ khác, là sổ hộ khẩu của cô.
Giang Nha: “???”
Phải mất vài giây sau cô mới phản ứng lại. Cầm sổ hộ khẩu của mình, cô lẩm bẩm: “Mẹ em bán em đi như vậy sao?”
Quyển sổ hộ khẩu này không phải là thứ Bạc Kỳ có thể trộm khỏi nhà cô được.
Giữa hai hàng lông mày của Bạc Kỳ ánh lên một nụ cười nhẹ, cậu đưa tay lên xoa đầu cô: “Đi thôi, cục Dân Chính sắp hết giờ làm việc rồi.”