“Ưm…”
Nơi nhạy cảm đột nhiên bị người nào đó ngậm lấy, Giang Nha rên rỉ một tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Bạc Kỳ đang vùi đầu vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi ấm áp của cậu đang liếm láp phía dưới của cô.
“Bạc Kỳ…”
Giang Nha vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, vươn tay đẩy bả vai cậu: “Đừng làm loạn mà…”
Giang Nha khóc không ra nước mắt. Ngày nào cũng làm, mà một khi đã làm thì làm rất nhiều, cậu thật sự không sợ mình sẽ bị suy thận sao?
“Em cứ ngủ đi, không cần phải để ý đến anh.”
“…” Phía dưới của cô bị liếm láp đến nhầy nhụa như vậy thì cô còn ngủ thế nào được?
Giang Nha nức nở hai tiếng, hai chân bị cậu tách ra đến mức lớn nhất, đầu lưỡi của cậu tiến vào trong mật huy*t mà chọc ngoáy.
“Đừng mà…”
Giang Nha khó chịu ngửa cổ, tay siết chặt lấy ga giường. Cơ thể cô vào sáng sớm rất nhạy cảm, không đến vài phút đã bị liếm tới tiết ra.
“A…”
Giữa hai chân đều là chất lỏng trong suốt nhớp nháp, trên cằm Bạc Kỳ cũng dính một chút hoa dịch, cậu lấy khăn giấy để lau đi.
“Anh đúng thật là…”
Giang Nha thở hổn hển lườm cậu: “Ngày nào cũng làm, anh không mệt, nhưng em thì bị anh làm cho —”
Cô giận dỗi nói: “Thì bị anh ép khô.”
Bạc Kỳ bật cười thành tiếng khi nghe cô nói vậy, cậu ôm cô cùng nhau nằm xuống giường, một tay nghịch ngợm ngực cô: “Em nói như kiểu anh là yêu tinh nam vậy.”
“Anh đúng là như vậy.”
Giang Nha dựa vào lòng cậu: “Em chỉ đi hơn nửa năm thôi mà, cũng có phải không quay lại nữa đâu, anh cần gì mỗi ngày đều phải sống chết như vậy?”
“Em không hiểu đâu.”
Bạc Kỳ niết ngực cô, cậu không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ đơn giản đè Giang Nha ở dưới thân mà làm điên cuồng.
…
Ngày Giang Nha đi nước ngoài, cô không cho Bạc Kỳ tới tiễn mình.
Cũng không hiểu tại sao, nhưng cô luôn cảm thấy không thoải mái khi chứng kiến cảnh mình tách biệt khỏi cậu ở sân bay.
“Thật sự không cho anh tới tiễn sao?”
Trước khi ra ngoài, Bạc Kỳ ôm cô, hôn lên môi cô: “Đến nơi thì nhớ gọi điện cho anh, còn nữa —”
Cậu nghiêm túc nói: “Em phải luôn nhớ rằng mình là hoa đã có chậu, ở nước ngoài không được uống rượu, không được tùy tiện nói chuyện với người khác, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi mà.”
Giọng nói của Giang Nha cũng hơi trầm xuống, cô ôm chặt cậu không chịu buông: “Vậy anh cũng phải nhớ kỹ rằng mình là hoa đã có chậu, không được ăn cơm một mình với cô gái khác.”
Bạc Kỳ không trả lời mà chỉ cười. “Anh cười cái gì?”
Giang Nha bực bội, giơ tay nhéo cánh tay cậu: “Chẳng lẽ anh thật sự có cô gái khác để mời ăn cơm hay sao?”
Nếu suy nghĩ kỹ thì điều này cũng không phải là không thể.
Bạc Kỳ đẹp trai như vậy, công việc ổn định, còn kiếm được rất nhiều tiền, cũng có gia thế. Chỉ cần dựa vào khuôn mặt của cậu thôi cũng khiến rất nhiều cô gái phải đổ rạp.
“Nghĩ cái gì vậy.”
Bạc Kỳ giúp cô gạt sợi tóc mai ra sau tai, cúi đầu hôn lên trán cô: “Đi thôi, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.”
…
Máy bay hạ cánh xuống nước Áo vào khoảng 8 rưỡi tối.
Giang Nha sống trong ký túc xá do bệnh viện bố trí. Ký túc xá có ba người. Không gian khá rộng, trong đó cũng có đầy đủ đồ gia dụng và mọi thứ cần thiết.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, cô gọi điện cho Bạc Kỳ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, nhưng là lần đầu tiên cô cảm thấy hụt hẫng, cả người đều uể oải không chút tinh thần.
Bác sĩ đi cùng cũng trêu chọc cô, hỏi rằng rốt cuộc cô xuất ngoại đi nghiên cứu hay là đi chịu tội vậy?
Nói chuyện với Bạc Kỳ hơn nửa tiếng, Giang Nha đi tắm rồi lên giường sau khi dọn dẹp.