Chồi Non - Nam An

Chương 29




“…”

Bầu không khí đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ. Bạc Kỳ không nói lời nào, đôi mắt đào hoa kia nhìn thẳng vào Giang Nha.

“Hơn nửa năm?”

Khoảng nửa phút sau, Bạc Kỳ mới nói: “Em đi công tác trên mặt trăng à?”

“Không phải.”

Giang Nha căng não, nói: “Chỉ là hôm nay, chủ nhiệm đã nói với em về việc tới nước M để nghiên cứu học tập. Em cũng đã đăng ký rồi.”

“Em rất muốn đi sao?”

Bạc Kỳ đột nhiên tiến lại gần, giơ tay búng trán cô: “Em muốn đi thì cứ đi thôi, anh ủng hộ em.”

“… Hả?”

Vừa rồi vẻ mặt cậu còn không có chút biểu cảm nào, nhưng lúc này giọng nói lại đột nhiên nhẹ nhàng như vậy, Giang Nha vừa vui lại vừa sợ.

“Anh không tức giận à?”

Giang Nha mở to hai mắt: “Nếu anh tức giận thì cứ nói ra, đừng, đừng có nhịn, em…”

Cô cảm thấy rất bất an.

“Tại sao anh phải tức giận chứ?”

Bạc Kỳ dứt khoát tiến tới, đưa tay ra nắm lấy tay cô. Dưới ánh đèn, ngón tay của hai người quấn lấy nhau.

“Chúng ta đều còn trẻ, sớm chiều hòa thuận sống cùng nhau là chuyện tốt. Nhưng nếu sự nghiệp của em sau này có thể trở nên tốt hơn, cần phải tranh đấu, tại sao anh phải tức giận chứ?”

Bạc Kỳ đặt tay cô lên môi rồi hôn lên đó: “Hơn nữa, giao thông bây giờ thuận tiện như vậy, anh có thể bay tới đó gặp em bất cứ lúc nào vào cuối tuần.”

Giang Nha đột nhiên cảm thấy trái tim như thắt lại. Hụt hẫng.

Mắt cô hơi đỏ, cô mím môi, có chút ra vẻ mà nói: “Dù sao thì anh cũng phải thể hiện mình luyến tiếc em một chút chứ.”

“Anh rất luyến tiếc em.”

Bạc Kỳ đột nhiên bế cô lên đi vào phòng: “Luyến tiếc thì làm là được.”

Giang Nha cảm có lẽ mình đã bị cậu lây bệnh, bởi vì cô thực sự hiểu được ý nghĩa lời nói của cậu trong vài giây.

Làm là được…

Bao cao su trúng thưởng ở siêu thị lần trước còn rất nhiều.

Bạc Kỳ cẩn thận chọn một cái có vị dâu tây: “Tranh thủ dùng hết nhanh một chút, nếu không sau khi em đi, anh sợ nó sẽ hết hạn sử dụng.”

Giang Nha: “… Trên đó viết hạn sử dụng là ba năm.”

Bạc Kỳ đè trên người cô, vừa cởi quần áo cô ra vừa hôn lên cổ cô, khàn giọng nói: “Còn bao nhiêu ngày nữa thì em đi?”

“Em chưa biết chính xác thời gian.”

Giang Nha ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cổ cậu, nhấc chân lên chủ động vòng quanh thắt lưng cậu: “Nhưng chắc là sớm thôi.”

Có lẽ là do sắp chia xa, một loại cảm xúc không nói nên lời nào đó nảy sinh trong lòng, Bạc Kỳ đêm nay không còn kiên nhẫn để thực hiện màn dạo đầu nữa.

Phía dưới của Giang Nha mới chỉ ướt một chút cậu đã nóng lòng muốn tiến vào trong.

“Đau…”

Giang Nha cảm thấy phía dưới như căng trướng ra vì thứ to lớn đó của cậu, cơ thể vặn vẹo theo bản năng, muốn để côn th*t của cậu có thể tiến vào.

Cô quá chặt, không có đủ d*m thủy để bôi trơn khiến cậu tiến vào không hề dễ dàng chút nào.

Bạc Kỳ rút côn th*t ra, ôm Giang Nha ngồi dậy, còn chưa kịp lên tiếng thì chuông cửa lại vang lên.

Cả hai đều giật mình.

Giang Nha càng hoảng sợ hơn. Bây giờ đã là tối muộn, bọn họ cũng không đặt đồ ăn hay có đơn chuyển phát nhanh nào, người duy nhất cô nghĩ đến là Bạc Du Du.

“Không phải là Du Du chứ?”

Giang Nha nuốt nước bọt, ánh mắt dừng trên đũng quần của Bạc Kỳ. Nơi đó căng cứng đến mức không thể che giấu dưới lớp quần.

“Có lẽ là vậy.”

Bạc Kỳ nhíu mày, đang làm chuyện tốt mà bị cắt ngang giữa chừng khiến cậu rất khó chịu, nhưng cậu cũng biết mình không thể tiếp tục được nữa.

“Em đi mở cửa.”

Giang Nha vội vàng mặc lại quần áo, vừa đi ra ngoài vừa dùng tay vuốt lại mái tóc rối của mình.

Ngay khi cánh cửa mở ra, người bên ngoài đúng thật là Bạc Du Du. “Cậu đang làm gì vậy, lâu như vậy mới ra mở cửa.”

Bạc Du Du cầm túi đồ bằng cả hai tay, vừa vào cửa đã đặt đống đồ xuống đất: “Khát chết mất.”

Cô ấy thay dép lê rồi bước vào bếp lấy nước.

Nhịp tim của Giang Nha vẫn còn hơi nhanh. Cô xách túi đồ ăn vặt cùng trái cây cô ấy mang tới vào bên trong, hỏi: “Tối muộn rồi cậu còn tới đây làm gì?”

“Đi ngang qua, lên thăm hai người.”

Bạc Du Du uống mấy ngụm nước đá mới thấy đỡ khát. Cô ấy dựa vào cửa phòng bếp, hỏi: “Bạc Kỳ đâu?”

“…”

Tim Giang Nha đập thình thịch, lúc này cô mới nhớ ra Bạc Kỳ vẫn còn ở trong phòng mình. Căn phòng mà bọn họ vừa vào chính là phòng của cô.

“À, cậu ấy… Cậu ấy không có nhà.”

Giang Nha không giỏi nói dối, lúc nào nói dối tim cô cũng đập rất nhanh, đôi mắt cũng không dám nhìn Bạc Du Du, đành phải viện một lý do: “Đi ăn cơm với bạn.”

“Đi ăn cơm với bạn?”

Ba Bạc và mẹ Bạc vì lời dặn dò mấy trăm lần của con trai nên chưa nói với Bạc Du Du về chuyện của Bạc Kỳ với Giang Nha.

“Nam hay nữ?”

Bạc Du Du tò mò: “Đúng rồi, tớ nhờ cậu giúp tớ tìm hiểu xem rốt cuộc cơ thể nó có vấn đề hay xu hướng tình dục của nó có vấn đề, cậu đã tìm hiểu chưa?”

“À…”

Da đầu Giang Nha có chút tê dại, cô nói thật: “Tớ tìm hiểu rồi, cậu ấy không có vấn đề ở chỗ nào cả.”

“Hả?”

Bạc Du Du bóp chai nước khoáng, “Xì” một tiếng: “Tớ còn đang định giới thiệu bạn trai cho nó”

“…” Trong một vài chuyện, Bạc Du Du thực sự thừa hưởng sự cứng rắn và thoáng của mẹ Bạc.

Hai người tán gẫu thêm vài câu, Giang Nha đều thành thật trả lời suốt cả quá trình.

Cũng may Bạc Du Du không ở lại quá lâu.

Trước khi đi, cô ấy còn nói: “Dù Bạc Kỳ không có vấn đề gì nhưng cậu nhớ vẫn phải để ý nó giúp tớ nhé, xem nó có thân thiết với cô gái nào không. Làm ơn, làm ơn.”

“Được.”

Giang Nha tiễn cô ấy ra cửa, đột nhiên gọi cô ấy lại: “Du Du, chuyện đó, tớ, tớ… Ý tớ là, hình như đã lâu rồi cậu không về thăm chú dì đúng không?”

Bạc Du Du còn tưởng cô định nói chuyện gì, sửng sốt một hồi mới thở dài: “Không còn cách nào khác, tớ thậm chí còn không có một ngày cuối tuần bình thường.”

Thăng chức là chuyện tốt, nhưng áp lực đi kèm với nó còn lớn hơn nhiều.

“Vậy thì nhớ gọi điện về hỏi thăm người nhà một chút.” “Tớ biết rồi.”

Bạc Du Du thản nhiên giơ tay lên vò đầu cô: “Sao tự nhiên cậu lại nói nhiều như vậy chứ, bà cụ non này. Đi đây.”

Cô ấy vẫy vẫy tay, xoay người đi về phía thang máy.