Chói Mắt

Chương 53




Tình Dã cứ thế đi theo anh trai phục vụ đến thẳng giữa sân khấu, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, cũng như không ít khách hàng đang dựa vào tay vịn tại bàn ngăn riêng. Dù sao thì khách đến đây xem hát xem múa thì ngày nào cũng có, nhưng trước giờ chưa từng xem biểu diễn piano, loại biểu diễn cao cấp này hoàn toàn không hợp với bầu không khí nơi đây. 

Hơn nữa, ở cái Huyện nghèo rách này cũng chẳng kiếm được mấy người chơi piano giỏi, nếu không phải do hôm nay vị Giám đốc Giả kia học đòi văn vẻ, nhất quyết muốn làm màu thì quả thật là không thể xem biểu diễn piano tại khung cảnh như hiện tại.

Tình Dã đi đến chỗ đàn piano nhưng không lập tức ngồi xuống, cô quan sát xung quanh một lượt, ánh sáng phía dưới đã mờ đi, anh trai DJ không đánh nhạc nữa, mà lúc này đang đứng trên bàn DJ nhìn chằm chằm về phía cô.

Ánh đèn sân khấu lập tức bừng sáng, chiếc váy len cổ ba phân màu trắng dáng dài đột nhiên phát sáng, cùng chiếc thắt lưng mỏng màu đen quanh eo, mái tóc xoăn dài thướt tha rủ xuống đôi má mềm mại của cô, đen tuyền, lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt sáng như được gột rửa bằng nước mưa, rõ ràng là dáng người nhỏ nhắn nhưng khi đứng một mình trên sân khấu, ở cô lại toát lên một loại khí chất độc nhất vô nhị, khiến người ta khó mà rời mắt.

Tình Dã khẽ quay người nhìn về phía bàn riêng độc nhất vô nhị trên lầu, sau đó mỉm cười gật đầu chào, đem đủ thể diện cho vị khách quý của ông chủ Giang. Sau đó, cô ung dung ngồi bên chiếc đàn, đưa ngón tay vuốt ve những phím nhạc đen trắng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác như đã lâu không gặp.

Với kiểu học sinh thành thạo từ khi còn học cấp một và sau khi học hết cấp một đã bắt đầu thi đấu như cô mà nói thì piano là mục cạnh tranh khốc liệt thứ hai bắt buộc được buff của cô, nó không có gì là hiếm lạ, hầu như bất kỳ bạn học cũ nào của cô nếu đứng đây đều có thể chơi vài bài.

Vì vậy, cô vốn đã quá quen thuộc với những bản nhạc kinh điển của Mozart, chỉ có điều từ sau khi mẹ mất thì cô không còn tâm trí để chơi đàn nữa, nói ra thì cũng đã lâu không sờ đến những phím nhạc đen trắng này rồi.

Khi Tình Dã đặt bàn tay lên phím đàn, đột nhiên phát ra một tiếng “tinh”, có chút bất ngờ, sau đó cô lại đặt tay trái lên bấm vào một phím nhạc khác. Ông chủ giang đổ mồ hôi hột vì cô, anh ta quay đầu nhìn Hình Võ: “Võ tử, rốt cuộc là bạn cậu có biết chơi không thế?”

Hình Võ dựa vào lan can trên lầu hai, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống lầu dưới.

Ngay khi ông chủ Giang dứt lời thì một giai điệu vui tươi và mượt mà từ sân khấu đột ngột vang lên. Tình Dã mở màn bằng “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ”, bản nhạc mà mọi người nghe đều thấy quen tai, gồm các nốt nhạc số tám nối liền tạo thành và được biến tấu một cách sôi động, tiết tấu nhanh, nhất thời thu hút được tất cả sự chú ý xung quanh. 

Bàn tay cô di chuyển linh hoạt giữa các phím nhạc đen, trắng, như thể xuất thần hòa nhập cùng giai điệu, ở đoạn thứ hai, khi dùng đến nốt nhạc số mười sáu thì tốc độ tay của Tình Dã cũng mỗi lúc một nhanh, giống như dòng nước đổ xuống không thể ngăn cản, sau một vài nhịp liền lập tức chuyển sang bản Mozart “Sonata in C major” khác.

Tình Dã không biết vị Giám đốc Giả kia muốn nghe bản nhạc nào, vì vậy đã dứt khoát đàn luôn liên khúc, cứ thế càng ngày càng mượt mà, tuy rằng chiếc piano này không tốt, cũng chẳng biết được chuyển từ đâu đến, nhưng cô đã dần lấy lại được cảm giác, vì vậy chơi đàn cũng mỗi lúc một hay.

Vì không có nhạc phổ, mà lại chẳng có thời gian để cô lên mạng chuẩn bị, nên về cơ bản là cô đều chơi theo trí nhớ của mình. Còn về phần một số đoạn không thể nhớ thì cô sẽ đàn tùy ý, tuy nhiên, người nghe không cảm thấy có gì đó sai sai, ngược lại còn có cảm giác vô cùng tận hưởng với tư thế và âm thanh mượt mà của cô.

Hình Võ cúi đầu châm một điếu thuốc, bóng người đứng trong bóng tối, nhưng ánh sáng trong đôi mắt anh lại càng trở nên mạnh mẽ. Anh nhớ năm ngoái Đại Hắc có bạn gái, học ở trường dạy nghề, ngoại hình vô cùng bắt mắt, nhóm Xăm Hoa cứ hễ nhìn thấy Đại Hắc là trêu chọc anh ta khi ăn cơm không buồn nhìn đồ ăn, hai mắt chỉ có Điêu Thuyền. Sau đó, Đại Hắc không dám đưa bạn gái ra ngoài nữa, vì anh ta luôn có cảm giác xấu hổ.

Hình Võ luôn cảm thấy cô gái mình chọn, chỉ cần thích là được, nhưng đến thời khắc này, anh mới được trải nghiệm cảm giác xấu hổ khi có bạn gái là một việc đáng kiêu ngạo nhường nào. Thời điểm mỗi một nốt nhạc phát ra từ tay Tình Dã là Hình Võ đều cảm thấy tự hào vì cô.

Cuối cùng,Tình Dã cũng kết thúc bằng giai điệu trong vở opera “Thiện chí sai lầm” của Mozart, thực ra cô không nhớ được nhạc phổ cụ thể của bài này ra sao. Tóm lại là cho dù cô có đàn tùy ý thì chắc chắn những người có mặt tại đây cũng không phát hiện ra rốt cuộc đây có phải nhạc của Mozart không, hay là của giáo viên dạy nhạc thời cấp một của họ. Vì vậy, cô đã đàn ngẫu hứng dựa trên giai điệu trong trí nhớ của mình, còn về phần lý do tại sao cô lại kết thúc bằng bài “Thiện chí sai lầm”, là vì để có thể nhìn lên ông chủ Giang với nụ cười chế giễu khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống.

Tiếng vỗ tay như sấm, cô đứng dậy thoải mái gật đầu, bình tĩnh đi về phía cửa bàn ngăn riêng, vừa vào đến nơi thì ông chủ Giang đã vô cùng nhiệt tình, nói: “Võ tử, bạn của cậu đã cứu anh một vố rồi, giới thiệu chút đi.”

Hình Võ cầm áo khoác đứng dậy đi đến phía sau Tình Dã, rồi khoác áo lên vai cho cô, sau đó nắm tay cô đi đến trước mặt ông chủ Giang: “Tình Dã, đây là ông chủ Giang.”

Tình Dã khiêm tốn chào một tiếng: “Ông chủ Giang.”

Tuy nhiên, ánh mắt của ông chủ Giang lại rơi trên bàn tay đang nắm tay Tình Dã của Hình Võ, đột nhiên nở nụ cười: “Trời, Võ tử à, cậu có bạn gái từ khi nào thế?”

Hình Võ không trả lời mà cứ thế kéo Tình Dã đến bên cạnh, Thư Hàn ngước lên nhìn hai người họ bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, cô ta không ngờ rằng Hình Võ lại bốc đồng rồi hẹn hò với cô gái kia. Quen biết đã bao nhiêu năm như vậy, tuy rằng Hình Võ nhỏ tuổi hơn cô ta, nhưng tuổi tác tinh thần anh đã già dặn từ lâu rồi.

Anh luôn tỏ ra thờ ơ với tất cả mọi người, nhưng Thư Hàn biết, anh nhạy cảm hơn bất cứ ai, cũng thận trọng hơn đại đa số bạn bè, hoặc có lẽ cô gái kia có sức hấp dẫn nhất định nào đó với anh. Nhưng trước giờ cô ta không cho rằng Hình Võ sẽ kích động đến mức cứ thế lao vào một cách không lý trí như vậy, đây hoàn toàn không phải là phong cách của anh. Lúc này, nhìn dáng vẻ bảo vệ cô gái kia bên người của anh, đột nhiên Thư Hàn lại cảm thấy rất không thoải mái.

Cô ta rút điếu thuốc ra châm, không hiểu có phải do uống nhiều hay không mà bàn tay cầm thuốc khẽ run, Răng Nanh thấy vậy bèn đặt tay lên vai cô ta ấn mạnh xuống.

Tình Dã không thích rảnh rỗi tự kiếm chuyện và Hình Võ hoàn toàn rõ lý do tại sao cô lại ra mặt, bèn lập tức nói: “Nếu nói đến việc em cứu cánh cho anh thì đây không phải là lần một lần hai nữa rồi.”

Ngay khi ông chủ Giang nghe thấy điều này, thì anh ta đã nhanh chóng hiểu ra, người của Hình Võ vừa mới giải vây giúp anh ta, nên nếu còn làm khó bọn anh thì sẽ không phải đạo. Công việc kinh doanh của ông chủ Giang có thể ngày càng lớn mạnh, nhưng điểm mấu chốt là anh ta biết cách làm người, tình huống nên nể mặt nể mũi thì anh ta vẫn sẽ nể. 

Có lẽ là do vừa rồi do ông chủ Giang tưởng rằng Hình Võ ra mặt vì Thư Hàn là có tâm tư khác, nhưng với sự xuất hiện của Tình Dã, nên đột nhiên ông chủ Giang đã buông bỏ lớp phòng thủ đó, rồi lại bắt đầu anh anh em em với Hình Võ.

Tình Dã ngồi bên cạnh Hình Võ, yên lặng lắng nghe, cô có thể cảm nhận được ông chủ Giang này đánh giá rất cao Hình Võ, còn bảo anh sau khi tốt nghiệp thì đến làm việc tại chỗ anh ta, anh ta sẽ để anh làm sếp, tuyệt đối sẽ không đối đãi thiệt thòi với anh, vân vân và mây mây. Nhưng Hình Võ lại chẳng mấy để tâm, anh nói cách ngày tốt nghiệp còn xa, đến khi đó rồi tính.

Sau khi ông chủ Giang uống hai ly với Hình Võ thì không tiếp tục làm khó bọn họ nữa, một lúc sau, Hình Võ cũng đứng dậy nói còn có việc nên đi trước.

Trước khi rời đi, ông chủ Giang chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Võ tử à, có phải sáng nay cậu đánh tiểu Tào của trường bắn không?”

Hình Võ cau mày, ông chủ Giang ngồi trên ghế sofa nghiêm túc nói: “Bên Ám Đường đã nghe ngóng tới tận chỗ anh rồi, cậu tìm cơ hội nào đó để giải quyết cho xong với tiểu Tào đi.”

Hình Võ gật đầu, không đáp lại mà cứ thế quay người rời đi, Răng Nanh và Thư Hàn cũng đứng dậy ra ngoài cùng anh.

Sau khi ra khỏi Lạc Chi Tinh, thì trời đã tối sầm, rõ ràng trời vừa tối nhưng gió lại dữ dội như ban đêm, mặt đất phía xa có một lượng lớn bụi bay lên mù mịt theo luồng gió, khiến Tình Dã phải lập tức bịt mũi và miệng lại.

Thư Hàn đứng trên đôi bốt cao qua đầu gối, chắn gió châm điếu thuốc, rồi nhìn Hình Võ chằm chằm, Hình Võ quay đầu lại nói với Tình Dã: “Gió to lắm, em và Răng Nanh đứng bên trong đợi anh, anh nói chuyện với chị Thư vài câu.”

Tình Dã liếc nhìn sang Thư Hàn, sau đó không lên tiếng, chỉ gật đầu với Hình Võ. Cô và Răng Nanh quay vào sảnh của Lạc Chi Tinh, qua lớp kính kéo dài từ sàn nhà lên đến trần nhà, họ nhìn thấy Hình Võ và Thư Hàn đang đứng nói chuyện cạnh con hẻm kế bên. Đến cả vạt chiếc áo da của Hình Võ cũng bị gió hất tung, mùa Đông anh không thường xuyên mặc nhiều áo, lúc này thân hình cứng cáp được phác hoạ rõ ràng trong cơn gió lạnh.

Tình Dã nhìn anh chằm chằm, rồi đột nhiên hỏi Răng Nanh: “Hội thể thao của Huyện mà lần trước Đại Tào nhắc đến là gì thế?”

Răng Nanh hút một hơi thuốc, ánh mắt nhàn nhạt nói: “Đại hội thể thao thanh niên do Huyện tổ chức vào tháng ba hàng năm.”

“Tại sao anh ta lại bảo Hình Võ tham gia?”

Răng Nanh nghiêng đầu liếc nhìn Tình Dã: “Ân oán giữa hai người họ đã tồn tại nhiều năm nay, nên Đại Tào bảo anh ấy tham gia thì đương nhiên là không chỉ đơn giản như vậy.”

Tình Dã chợt cau mày, ánh mắt rơi trên người Hình Võ: “Anh ấy có tham gia không?”

Răng Nanh phun ra một ngụm khói, phả vào kính thuỷ tinh, ánh mắt lạnh lùng: “Có những chuyện đến bản thân cũng không thể kiểm soát được hành vi của chính mình, chẳng thể nói nếu anh ấy không tham gia thì thiên hạ sẽ thái bình. Mâu thuẫn giữa anh ấy và nhóm người bên An Chức đã hình thành từ hồi cấp hai, Đại Tào lớn lên ở trường bắn, được hội Ám Đường chống lưng, còn Hình Võ thì quen biết với ông chủ Giang từ khi còn nhỏ, hội Ám Đường cũng cần tiền, vì vậy sẽ không dễ dàng động đến ông chủ Giang.”

“Tuy nhiên, lời nói vừa rồi của ông chủ Giang không phải là không có lý, sớm muộn gì anh ấy cũng phải giải quyết với Đại Tào, dù sao thì một núi chẳng thể có hai hổ. Nếu sau khi tốt nghiệp, Hình Võ không dự định làm việc cùng ông chủ Giang, vậy thì ông chủ Giang cũng không thể bảo vệ anh ấy được nữa, rất nhiều chuyện đều luôn thực tế như vậy.”

Tình Dã chợt hiểu ra cuộc nói chuyện khi nãy giữa Hình Võ và ông chủ Giang, ví dụ như bảo Hình Võ đến đây làm việc sau khi tốt nghiệp, hoặc ví dụ như yêu cầu anh nhanh chóng giải quyết mọi chuyện với Đại Tào, cuộc nói chuyện tưởng chừng rất bình thường, nhưng mỗi một câu đều như đang kích thích Hình Võ.

Vì vậy, cuối cùng là do Tình Dã quá ngây thơ, cô cho rằng Hình Võ có thể nghênh ngang tại đình Trát Trát là bởi vì anh đánh nhau giỏi, anh hung dữ, chẳng ai dám chọc vào anh, nhưng đến hôm nay cô mới biết một phần lý do này. Cùng với sự tăng lên của tuổi tác, trong thế giới dùng nắm đấm để trưởng thành, thì gánh nặng luôn không ngừng suy yếu, thay vào đó là sức mạnh sẽ cho bạn quyền được lên tiếng.

Và thế lực đứng sau Hình Võ chính là ông chủ Giang, ngọn núi này có thể giữ cho anh được yên bình trong một thời gian, hoặc có thể tan biến vào hư không nếu anh chọn sai đường. Cũng như Răng Nanh nói, rất nhiều chuyện sẽ luôn thực tế như vậy, đột nhiên trong lòng Tình Dã dâng lên một nỗi lo lắng chẳng thể nào vứt bỏ.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy bên ngoài cửa kính, không biết Thư Hàn và Hình Võ xảy ra tranh cãi gì, mà cô ta lại đột ngột ném điếu thuốc đi rồi đẩy vào cánh tay đang bị thương của Hình Võ. Hình Võ siết chặt cơ mặt, chẳng chút hề hấn, nhất thời gượng mặt Tình Dã tái mét, cô quay người, lao thẳng ra ngoài.