Chói Mắt

Chương 45




Thông thường sẽ không có người tới phòng âm nhạc khi không có tiết học, vì vậy đó là nơi tách biệt duy nhất trong tòa nhà này của bọn họ.

Tình Dã dựa vào cây cột, đối diện với mặt trời, lặng lẽ đợi Hình Võ, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh từ xa đi tới, sau đó vòng sang bên trán câu cột. Tình Dã nghiêng người về bên trái, nhưng đột nhiên lại thấy bên phải có một bóng người ập đến, đợi đến khi quay đầu lại, thì Hình Võ đã ôm eo cô bằng một tay đồng thời cúi đầu xuống hôn, anh nhẹ nhàng cắn lên đôi môi thơm ngọt và thấp giọng nói: “Nhớ anh sao?”

Anh giam cô trong vòng tay, khoảng cách gần như thế, ở một nơi nhạy cảm thế này, anh đang chơi trò “đẩy người thương vào tường” với cô sao? Tình Dã đã từng xem phim thần tượng, nhưng khi áp dụng trên người mình lại thấy thật sự không mấy lạng mạn, cô chỉ cảm thấy căng thẳng mà thôi, trong hồi hộp còn có cả chút phấn khích, chỉ sợ ngộ nhỡ giáo viên đi qua, vậy thì chẳng phải hai người sẽ thành loạn l.uân rồi còn gì?

Hình Võ rũ mắt nhìn dáng vẻ có chút bối rối của cô, trông giống chú nai con đang sợ hãi, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng thú vị, không kìm được mà nhéo nhéo mặt cô, Tình Dã thấy anh được đằng chân lân đằng đầu, bèn lập tức trợn mắt: “Trước đây anh đâu có như vậy?”

Khóe miệng Hình Võ cong cong: “Trước đây anh đâu có là gì của em.”

Tình Dã quay đầu sang một bên, không nhịn được phải mím môi cười, hình như từ sau khi hai người chuyển sang chế độ cặp đôi vào tối qua, thì người nào đó đã ngày càng chẳng che giấu được nữa rồi.

Sau một hồi ngẫm nghĩ cô nói: “Em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.”

“Trông anh có chỗ nào không nghiêm túc à?”

Có trời biết khi nói câu này thì ý cười trong mắt anh như vắt ra được thành nước luôn rồi, Tình Dã chỉ có thể phớt lờ ánh mắt của anh, nói: “Anh đã nghe đến chuyện nhà trường bỏ tiết tự học buổi tối chưa?”

“Rồi.”

Tình Dã không ngờ rằng anh chẳng mấy khi đi học mà lại nắm bắt tin tức nhanh nhạy như vậy, nên tiếp tục nói: “Em đồng ý sẽ dạy kèm cho Sử Mẫn sau giờ học, nên hôm nay tan học sẽ không về cùng anh.”

Hình Võ hơi nhướng mày, tỏ vẻ không hài lòng: “Tại sao lại thành cắt giảm thời gian ở cạnh bạn gái của anh thế?”

Chuông báo vào lớp vang lên, Tình Dã nhìn anh, rồi đột ngột nhón chân hôn lên cằm anh một cái, sau đó chui qua cánh tay anh: “Em vào lớp trước đây, anh lang thang thêm một lúc nữa hãy vào nhé.”

“…” Hình Võ nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô, rồi sờ sờ cằm, nhoẻn miệng cười.

Tan học, Sử Mẫn thu dọn sách vở, chờ Tình Dã cùng về, nhưng vẻ mặt lại thấp thỏm không yên, Tình Dã thấy vậy bèn hỏi cô ấy xem có chuyện gì xảy ra?

Sử Mẫn có chút lo lắng: “Chúng ta đi đâu thế?”

“Về nhà tớ, đến chỗ cậu sẽ không tiện cho lắm.”

Sử Mẫn liếc nhìn nhóm Hình Võ và Tóc vàng hoe ngoài hành lang, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều nói cậu và Hình Võ là họ hàng, cậu sống tại tiệm làm tóc nhà cậu ấy, vậy cậu nói đến nhà cậu có phải là đến nhà Hình Võ không?”

Tình Dã đã hiểu, đắn đo cả nửa ngày hoá ra là Sử Mẫn sợ Hình Võ, nghĩ đến việc mình đã ngồi ở đây hơn hai tháng rồi nhưng chưa một lần thấy Hình Võ nói chuyện với Sử Mẫn, sao cô ấy lại sợ anh thế chứ? Trông anh có đáng sợ đến vậy không? Tình Dã liếc nhìn ra bên ngoài, cô khó hiểu thầm nghĩ, không sợ chút nào mà, chẳng phải đẹp trai thế kia sao?

Nhưng vì để giảm bớt lo lắng cho Sử Mẫn, cô đã vỗ về lên vai cô ấy: “Đúng là đến nhà anh ấy, tuy nhiên không sao đâu, tớ không mấy thân thiết với anh ấy, chúng ta cứ mặc kệ anh ấy là được.”

Vừa dứt lời, Hình Võ lập tức liếc nhìn về phía cô, Tình Dã chột dạ, không biết có phải đã bị anh nghe thấy rồi không.

Sử Mẫn khoác tay Tình Dã đi ra khỏi cổng trường, nhóm Hình Võ cũng xuống lầu, đôi bên cách nhau một quãng đường. Một nhóm nam sinh ồn ồn ào ào, vì hôm nay không có tiết tự học buổi tối, vì vậy rất đông học sinh, như thể vừa bắt đầu kỳ nghỉ lễ dài vậy, người nào người nấy đều vô cùng tự do tự tại, đến Hổ mập cũng bám lấy Tóc vàng hoe hát hò bài “Để chúng tôi làm bạn với hồng trần”.

Tình Dã không hiểu, bình thường Hổ mập nói một câu phải ngắt thành ba lần vậy mà tại sao khi hát lại không bị nói lắp chứ? Hơn nữa còn hát khá hay, chỉ có điều bài hát này… Thật khó diễn tả thành lời. Cô cảm thấy đáng lẽ Hổ mập nên đi học opera, sau này cuộc sống hàng ngày chỉ có hát hò, anh ta hát nghe thoải mái hơn rất nhiều so với khi nói chuyện.

Có thể là do nhóm nam sinh quá ầm ĩ, nên thỉnh thoảng Sử Mẫn lại ngoái đầu nhìn bọn họ, sau đó nhỏ giọng nói với Tình Dã: “Tớ phát hiện Hình Võ đối xử rất tốt với cậu.”

Tình Dã cười khan: “Cũng bình thường thôi mà.”

Sử Mẫn nghiêm túc nói: “Thật đó, trước giờ tớ chưa từng thấy cậu ấy cười với bạn nữ nào trong trường, ai tới tìm cậu ấy nói chuyện là cậu ấy lại tỏ ra sốt ruột, vì vậy bọn tớ đều không dám bắt chuyện với cậu ấy.”

Tình Dã nghĩ đến thời gian khi mới tới đình Trát Trát, mỗi lần Hình Võ nhìn cô là anh lại luôn tỏ ra mất kiên nhẫn, hơn nữa còn luôn nói cô phiền phức, có lẽ trong mắt anh thì con gái đều phiền phức như vậy, vậy tại sao bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện chấp nhận một “cục nợ” to đùng này chứ? Tình Dã nheo mắt nói với Sử Mẫn: “Có lẽ là do anh ấy mê tớ quá rồi.”

Mặc dù giọng điệu của Tình Dã rất bình thường, nhưng đây là một câu nói thật, tuy nhiên Sử Mẫn lại không tin, cho rằng cô đang đùa nên không để ý, tóm lại là cô ấy rất thích phong cách tự tin không chút che giấu này của Tình Dã.

Về đến cửa tiệm Huyễn Đảo, đương nhiên Tình Dã không thể đưa Sử Mẫn lên lầu, nếu để Sử Mẫn nhìn thấy cô và Hình Võ ngủ chung một phòng, thì chắc hẳn cô gái này sẽ khó mà hiểu cho nổi. Vì vậy, cô đã kéo Sử Mẫn ra mái hiên ở sân sau, rồi ôm sách vở tài liệu trên lầu xuống dưới.

Mặc dù đa phần là chẳng thể trông mong gì vào Lý Lam Phương, tuy nhiên bà ấy cũng có mặt tốt đó là nhiệt tình, trông thấy bạn của Tình Dã đến, còn chủ động giữ lại ăn cơm.

Cả hai đang yên vị thì Hình Võ về tới nhà, Tóc vàng hoe và Hổ mập cũng về cùng Hình Võ. Tóc vàng hoe vừa vào đến Huyễn Đảo đã nhao nhao lao ra sân sau, muốn vào gặp Tình Dã, nhưng bị Hình Võ túm cổ áo lôi lại: “Mấy cậu ở bên ngoài cho tôi, đừng có làm ồn đến hai người họ.”

Tóc vàng hoe ấm ức nói: “Vậy em sẽ không lên tiếng, chỉ ngồi ở cửa sau nhìn thôi được không?”

Hình Võ không thèm để ý đến anh ta, anh mang chiếc quạt sưởi nhỏ trong tiệm ra mái hiên, rồi kéo ổ điện tới cắm, nháy mắt cả mái hiên đã trở nên vô cùng ấm áp. Tình Dã đang giảng bài cho Sử Mẫn, cô ngước lên mỉm cười với anh, Hình Võ nhìn lại cô một cái rồi đi ra ngoài.

Tuy nhiên, Hổ mập đã chạy tới, anh ta không nói chuyện mà chỉ đứng phía sau Sử Mẫn để nghe Tình Dã giảng bài, không biết đang giảng tới đoạn nào, đột nhiên anh ta chen vào một câu: “Hoá, hoá ra là như vậy!”

Lúc này, Tình Dã mới ngẩng đầu lên, không biết tên này ôm một cuốn vở trên tay từ khi nào, lúc này đang bắt đầu ghi ghi chép chép, cô mỉm cười nói: “Đừng có đứng, anh mang thêm chiếc ghế qua đây đi.”

“Ừm.” Hổ mập đáp lại một tiếng rồi kéo băng ghế gỗ dài đến ngồi đối diện với Tình Dã.

Tình Dã hỏi: “Anh đã làm bài tập hôm nay chưa?”

“Vẫn chưa, anh mang, mang bài, bài tập của Phương Lôi về để chép rồi.”

“…” Tình Dã không nói nên lời, bài tập của Phương Lôi là chép của cô, gần đây càng ngày cô càng cảm thấy mình như người cầm đầu bán hàng đa cấp vậy, hầu như ngày nào trước khi tan học cũng “bán” hết bài tập của mình, sau đó đã phần các bạn trong lớp đều chép bài tập về nhà của cô, dẫn đến việc ngày hôm sau điểm số ai nấy đều cao đến mức thái quá.

Tình Dã trêu chọc: “Anh là lớp trưởng mà ngày nào cũng đi chép bài, không thấy xấu hổ hả?”

Hổ mập cười cười, gãi đầu, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

“Anh tự làm đi, chỗ nào không biết tôi sẽ phân tích giúp anh.”

Hổ mập cảm thấy cũng ổn, dù sao thì mọi người đều đang cùng nhau làm bài tập, nên rất hăng hái, vì vậy nhất thời mái hiên ăn cơm nhà Hình Võ lại tràn ngập bầu không khí học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày. Ngay cả Lý Lam Phương cũng phải nhẹ chân nhẹ tay khi đi qua phòng bếp, vì sợ làm phiền bọn họ.

Tóc vàng hoe và Hình Võ ra ngoài mua vài món hầm về, hơn một tiếng sau thì Lý Lam Phương kêu bọn họ thu dọn đồ đạc để ăn cơm.

Mấy người đều là khách quen của nhà Hình Võ, chỉ có mình Sử Mẫn là lần đầu tiên ăn cơm tại đây, nên rất ý tứ, chỉ ăn cơm không trong bát mà chẳng gắp đồ ăn, Tình Dã thấy vậy bèn đẩy đĩa thịt vịt đến trước mặt cô ấy, nói: “Câu đừng làm khách nhé.”

Sử Mẫn ngẩng đầu liếc nhìn Hình Võ đang ngồi cạnh cô một cái, đến khi đối diện với ánh mắt anh lại sợ đến mực cúi gằm đầu xuống. Tình Dã khó hiểu quay sang lườm Hình Võ, Hình Võ vô tội nhún vai, biểu thị mình chẳng làm gì hết.

Sau đó, anh lại thấy ánh mắt của Hổ mập đang nhìn chằm chằm vào chiếc đùi vịt, như hổ rình mồi, Hình Võ nhanh nhẹn nhẹ nhàng gắp chiếc đùi vịt đặt vào bát của Tình Dã, lúc này, Hổ mập mới dập tắt hy vọng.

Đều là học sinh cấp ba, nên khi nói chuyện khó tránh khỏi nhắc đến vấn đề nguyện vọng học hành, Hổ mập hỏi Sử Mẫn muốn học ngành gì, Sử Mẫn nói muốn học ngành Quản lý Du lịch, sau này nếu có cơ hội sẽ được đi nhiều nơi.

Tình Dã nhìn cô ấy, suy nghĩ ngây thơ biết bao, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng cô ấy chẳng biết môn học chính của ngành Quản lý Du lịch là gì, không phải tất cả mọi người khi ra trường đều làm hướng dẫn viên du lịch. Tuy nhiên, Tình Dã cảm thấy tuy Sử mẫn không giống mình, nhưng có một mục tiêu tương đồng, cả hai đều muốn rời khỏi nơi đây, không muốn bị số mệnh ràng buộc, cái không giống đó là, Tình Dã biết rõ con đường bản thân phải đi ra sao, còn Sử Mẫn vẫn ở trong giai đoạn lần mò tìm đường, vì vậy Tình Dã mới muốn giúp cô ấy một tay.

Sau đó, Sử Mẫn hỏi Hổ mập: “Lớp trưởng, cậu định học ngành gì?”

Hổ mập ăn một miếng cơm to, ngẫm nghĩ: “Tôi, tôi vẫn chưa biết nữa, có, có thi được vào Cao đẳng không mới là vấn đề, nếu thi được vào, vào một trường nào đó, thì, thì đến lúc ấy chọn chuyên ngành sau.”

Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía Tình Dã: “Tình, Tình Dã, em, em thấy anh học cái gì thì được?”

Tình Dã không chút do dự, thuận miệng nói: “Nhạc kịch đi.”

“…” Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn cô với vẻ mặt hoang mang, thực ra cô cũng chỉ buột miệng nói ra mà thôi, vì cô nghĩ ca hát sẽ chữa được tật nói lắp của Hổ mập.

Tóc vàng hoe suýt chút nữa thì phụt cơm ra ngoài: “Chuyên ngành này sẽ làm gì?”

“Mấy người đã xem nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát” và “Những người khốn khổ” chưa? Đại khái là học về lý thuyết âm nhạc cơ bản, kỹ năng ca hát và biểu diễn.”

Tóc vàng hoe bật cười: “Anh đã đủ khốn khổ lắm rồi, lại còn xem “Những người khốn khổ” nữa.”

Kết quả là Hổ mập ở bên cạnh lại nghiêm túc hỏi: “Tình, Tình Dã, vậy, vậy chuyên ngành này có thể học ở đâu?”

Tình Dã ngẫm nghĩ: “Theo tôi biết thì Học viện Hí kịch Trung ương có, Học viện múa Bắc Kinh có, còn cả Đại học truyền thông Trung Quốc, Học viện Sân khấu Thượng Hải cùng mấy trường nghệ thuật khác có lẽ cũng có.”

Tóc vàng hoe lập tức bật cười, vỗ vỗ cái bụng bự của Hổ mập: “Được rồi đó, loại như cậu ta mà đòi học ở Học viện Nghệ thuật Trung ương, có thể xếp hàng xin làm chân bảo vệ thử xem, cậu ta mà chạy lên sân khấu biểu diễn thì chắc khán giả đòi trả lại vé cả lượt.”

Cả đám cùng phá lên cười, đến Sử Mẫn cũng cúi đầu che miệng cười, Hổ mập thì ngốc nghếch tủm tỉm, nhưng Tình Dã lại chẳng quan tâm: “Anh xem có bộ phim nào đều dựa cả vào trai xinh gái đẹp để thành công không? Một bộ phim truyền hình thành công luôn có nhiều loại nhân vật linh hồn khác nhau, anh có thể mở bất kỳ bộ phim nào đó lên, sau đấy loại bỏ hết toàn bộ nhân vật phụ, rồi xem nó có còn hay nữa không?”

Tóc vàng hoe không nói lại được Tình Dã, bèn gật đầu: “Cũng đúng, hoa đẹp thì luôn kèm với lá xanh, người anh em, tôi thấy cậu có thể làm một chiếc lá xanh khổng lồ đó.” 

Tình Dã liếc nhìn Tóc vàng hoe, hỏi anh ta: “Anh thì sao? Anh sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?”

Tóc vàng hoe: “Thi bằng lái xe.”

“…” Thật là một lý tưởng cao cả.

Tóc vàng hoe tiếp tục nói: “Dù sao thì anh cũng không thi được vào đại học, ba anh chạy xe cả một đời, anh dự định kế thừa công việc của ba, sau khi lấy được bằng sẽ chạy xe cùng ba anh.”

Đột nhiên Tình Dã quay về phía Hình Võ: “Anh cũng thi đi.” 

Hình Võ nhàn nhạt đáp: “Không thi.”

Tình Dã bĩu môi, Hình Võ lập tức mỉm cười: “Anh thi cái đó làm gì? Anh cũng đâu có chạy xe.”

“Vậy ngộ nhỡ sau này có người tặng xe cho anh, thì anh định lái thế nào?”

Hình Võ tinh nghịch nói: “Mẹ kiếp, ai lại đi tặng xe cho anh thế? Thần kinh hả?”

Tóc vàng hoe xen vào: “Anh Võ, anh đừng nói vậy, sau này Tình Dã của chúng ta ra ngoài làm giàu, rồi tặng anh một chiếc Mercedes-Benz thì sao?”

Tình Dã nhìn anh cười, còn Hình Võ thì đập đũa vào người Tóc vàng hoe: “Cút, ông đây răng khoẻ, không thích ăn bám.”

Tóc vàng hoe nghe thấy câu này có chút kỳ lạ. Chị tặng xe cho em thì sao gọi là ăn bám? Tóm lại là đầu óc anh ta chẳng thể nảy số kịp.

Tình Dã kéo gấu áo Hình Võ dưới gầm bàn, nói với anh: “Anh thi lấy bằng đi.”

Hình Võ nheo mắt: “Sao cứ cố chấp bảo anh phải thi bằng lái thế?”

“Không biết, em chỉ cảm thấy anh lái xe chắc hẳn sẽ rất đẹp trai.”

Bạn gái đã nói vậy rồi thì còn có thể làm gì được nữa? Thi thôi.

Hình Võ không lên tiếng, anh lật tay nắm chặt bàn tay đang túm gấu áo mình của Tình Dã, tuy rằng cả bàn đều đang nói cười, ăn cơm và chẳng ai để ý thấy động tác nhỏ dưới gầm bàn của hai người, nhưng hành động mờ ám này đều khiến cả hai âm thầm mỉm cười.