Nhóm khách nước ngoài được sắp xếp ngồi ở hàng thứ nhất và thứ hai, phía sau là học sinh các lớp lần lượt ngồi thành từng dãy. Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới năm mươi tuổi, đội bộ tóc giả trông không giống thật lắm, lúc này đang ông theo cái bụng phệ cùng vòng eo tròn vo đi lên bục sân khấu.
Tình Dã cũng cầm theo micro, bước trên đôi giày da màu đen sáng bóng của mình đi lên vị trí bên cạnh bục phát biểu.
Ban đầu, vị trí của cô ở phía sau bục phát biểu, nên mọi người không chú ý tới, sau đó, đợi đến khi Hiệu trưởng nói xong một đoạn, Tình Dã đưa micro lên và bắt đầu phiên dịch lại bằng giọng phát âm tiếng Anh chuẩn của mình, “rào rào” một cái, bất luận là giáo viên hay là nhóm khách đến tham quan, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào học sinh nữ tao nhã này.
Cô cứ thế nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nở nụ cường không quá khiêm tốn cũng chẳng mấy kiêu ngạo, chiếc váy liền màu be sáng kết hợp với áo ba lỗ dệt kim màu đỏ đô, trông vô cùng tinh tế, gió trên sân vận động nhẹ nhàng thổi bay phần tóc mái của cô, như thể đang nhảy múa, cùng với đó là đôi mắt sáng ngời tựa những vì sao.
Điều khiến người ta chú ý hơn đó là, Hiệu trưởng phải cầm bản thảo để đọc, mỗi một câu đều phải cúi đầu xuống nhìn, mà Tình Dã ở bên cạnh lại dịch trơn tru trong suốt cả quá trình mà chẳng cần đến bản thảo, giọng phát âm chuẩn của cô khiến những học sinh kém khi nghe cũng cảm thấy vui tai.
Cuối cùng, sau bài phát biểu, thì toàn bộ ánh mắt của mọi người về cơ bản là đều rơi trên người Tình Dã, vì dù sao thì Tình Dã cũng bắt mắt hơn Hiệu trưởng. Sau khi đặt micro xuống, cô hoàn toàn thoải mái vuốt vuốt mái tóc xoăn của mình, mái tóc dài thướt tha kết hợp với đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô trông vô cùng hợp thời trang, ít ra thì trong Thị trấn này, chẳng thể nào tìm ra được người thứ hai có kiểu tóc hợp thời trang như vậy.
Tóc vàng hoe ở phía sau nhìn thẳng, ngơ ngẩn hỏi một câu: “Có phải Tình Dã uốn tóc rồi không, đệch mợ, thế này nhìn chẳng giống chút nào, trông như minh tinh trên TV vậy.”
Hình Võ dựa vào chiếc hộp nhảy [1] đằng sau, anh chống hai tay lên đó, nghiêng đầu nheo đôi mắt mảnh thành một đường ngược với ánh sáng, mà tia sáng trong mắt anh cũng đang rơi cả trên người cô.
Cô đứng đó, nhưng trong mắt anh thì tất cả mọi nơi đều tỏa sáng lấp lánh, tiếp đến, trong đầu Hình Võ lại xuất hiện câu nói mà tối qua cô đã nói trước khi ngủ, cô sẽ không dừng lại, không vì bất cứ ai mà dừng lại. Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ bay ra ngoài, rời khỏi cái nơi tối tăm này để trở về với thế giới vốn thuộc về cô. Khi ấy, tất cả mọi thứ đều quay lại vị trí cũ của nó, đột nhiên Hình Võ cảm thấy Tình Dã đang ở trước mặt có chút không chân thực.
Đúng lúc này, phía trước có một người nước ngoài giơ tay lên, hình như có câu hỏi gì đó muốn hỏi Hiệu trưởng, tuy nhiên vì ban đầu không có tình tiết này trong kế hoạch, vì vậy bọn họ đều đang không biết có tiện hỏi hay không.
Bởi vì câu hỏi sẽ liên quan đến việc thiết lập một số kế hoạch giảng dạy, cũng như những vấn đề tồn tại chung của việc khác biệt văn hoá, có những thứ sẽ tương đối chuyên ngành, nên Hiệu trưởng không biết Tình Dã có phiên dịch được nội dung trong câu trả lời của mình hay không, thế nên trước tiên, ông ấy đã dùng ánh mắt để thăm dò Tình Dã, thấy vậy Tình Dã bèn gật gật đầu với Hiệu trưởng.
Sau đó, Hiệu trưởng ưỡn thẳng cái bụng phệ của mình, phong độ ngời ngời trả lời những câu hỏi của nhóm phụ huynh người nước ngoài. Còn về phần Hiệu trưởng ấy mà, là một người xuất thân từ khoa Văn, nên lời nói rất bay bổng hoa lá cành, cũng không biết có phải đang thể hiện trình độ của mình trước mặt toàn trường hay không, mà đến cả danh ngôn cũng lôi ra rồi.
Miss Dư, giáo viên đứng đầu trong nhóm tiếng Anh cũng đang đổ mồ hôi hột thay cho Tình Dã, nhưng Tình Dã lại chỉ nhanh chóng tiếp thu lời nói của Hiệu trưởng, sau đó dường như đồng thời phiên dịch lại nội dung cho nhóm phụ huynh ngoại quốc nghe, thậm chí đến cả câu dài như “Người biết không bằng người thích, người thích không bằng người vui” cũng được cô phiên dịch ra một cách vô cùng khéo léo. [2]
Một vài giáo viên đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn sang phía Miss Dư, Miss Dư thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nở nụ cười vô cùng hài lòng.
Sau khi sự kiện kết thúc, Hiệu trưởng đã đích thân tiễn nhóm khách ra về, Tình Dã với tư cách là một phiên dịch viên có năng lực nên cũng đồng hành cho tới cuối cùng.
Khi quay lại trường, Hiệu trưởng chân thành nói: “Tình Dã à, hôm nay em biểu hiện rất rất tốt, nhà trường sẽ xem xét khen thưởng em.”
Tình Dã mỉm cười, đáp: “Khen thưởng hay tuyên dương gì đó thì thôi, nhưng có học bổng không ạ?”
Hiệu trưởng bất ngờ sửng sốt, quả là một học sinh thực dụng vô cùng mới lạ, ông ấy lập tức mỉm cười nói với Chủ nhiệm Cố: “Thầy cùng Phó Hiệu trưởng chứng thực lại một chút về tình hình tiền trợ cấp của học kỳ này nhé.”
Sau đó, ông ấy lại nói với Tình Dã: “Cũng chẳng đáng là bao, nhưng với thành tích của em thì năm học này có thể được giảm hoặc miễn học phí, kỳ thi đại học ngày một tới gần rồi, em phải cố gắng lên nhé!”
“Cảm ơn Hiệu trưởng ạ.”
Kể từ sau ngày Hình Võ hỏi cô về chi phí du học, Tình Dã đột nhiên cảm thấy chẳng có gì là thiết thực hơn Nhân Dân Tệ.
Cô chào tạm biệt Hiệu trưởng, rồi quay về trường, khi ngang qua con đường xi măng bên cạnh sân vận động, đột nhiên có một chiếc xe rọi đèn về phía cô. Cô nghiêng đầu qua, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sau chiếc xe Audi A6L đang đỗ, chính là Diệp Anh Kiện, người khi nãy nói nhà Thể thao là nhà chứa.
Cậu ta đi đến trước mặt Tình Dã, khuôn mặt nhọn nhọn kết hợp với kiểu tóc phong ba bão táp cũng không thể thổi bay, lúc này đang kéo kéo chiếc áo vest của mình, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Này bạn, thêm Wechat đi.”
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy vẻ ngoài tự cảm thấy tự tin đầy cuốn hút của cậu ta, Tình Dã lại nghĩ ngay đến nhân vật Hanawa trong phim “Cherry Maruko”, nhưng ít ra thì tóc của Hanawa còn có thể bay được, còn kiểu đầu của cậu ta là sao đây? Keo 502 hả? [3]
Tình Dã khẽ cười một tiếng: “Tại sao tôi lại phải thêm Wechat của cậu?”
Diệp Anh Kiện nghiêm nghị nói: “Tôi muốn cuối tuần mời cậu đến nhà để cùng luyện phát âm.”
“???” Tình Dã tỏ vẻ khó hiểu, thậm chí cô còn không biết “nhân vật kiệt xuất” trước mặt mình đây là từ đâu chạy tới.
Mà phía sau Tình Dã, nhóm Tóc vàng hoe vừa đánh bóng rổ xong và đang đủng đỉnh ra khỏi sân vận động.
Diệp Anh Kiện thấy vẻ khinh thường lộ ra trên gương mặt Tình Dã, liền có chút tức giận, nói: “Đây là xe của nhà tôi, tôi có thể bảo tài xế lái xe tới đón cậu.”
Tình Dã liếc nhìn chiếc Audi, cô nghe ra chút ý tứ của cậu ta, đại khái là đang muốn thể hiện sự giàu có của mình trước mặt cô. Thật ra, Tình Dã đã ở đây bao nhiêu ngày như vậy rồi, mà chẳng nhìn thấy mấy chiếc ô tô tốt, tuy nhiên trong mắt Tình Dã thì chiếc xe này còn không được tính là xe hạng sang chứ đừng nói đến siêu xe.
Cô nhàn nhạt dời mắt rồi bước đi, chỉ bỏ lại một câu: “Không rảnh.”
Kết quả, không ngờ Diệp Anh Kiện lại nổi nóng, cứ thế xông lên chặn trước mặt Tình Dã, không cho cô đi, đồng thời vội vàng nói: “Sao cậu không biết thế nào là tốt xấu vậy hả?”
Vừa dứt lời, thì Hình Võ đã không chút khách khí ném thẳng quả bóng rổ trên tay về phía cậu ta, quả bóng đập mạnh vào vai Diệp Anh Kiện, khiến cậu ta phải lùi ra sau một bước dài. Tình Dã quay lại, thấy Tóc vàng hoe hùng hùng hổ hổ lao đến trước người Diệp Anh Kiện quát tháo: “Muốn chết sao? Ở đâu lại chạy đến trường An Trung của bọn tôi gương oai thế hả?”
Diệp Anh Kiện phủi phủi bụi trên vai, tức giận chỉ về phía nhóm Hình Võ đang đi đến: “Mấy người, mấy người có biết tôi là ai không?”
Tóc vàng hoe trừng mắt: “Cậu là Tây Vương Mẫu trong miếu Vương Mẫu nương nương sao?”
“Ba tôi là Giám đốc ở trường bắn!!!” Cậu ta giơ ngón tay trỏ chỉ vào mình, nói một câu vô cùng hống hách.
Hình Võ nhướng mày liếc cậu ta: “Cậu họ Diệp?”
“Tôi là Diệp Anh Kiện.” Cậu ta đáp lại, kiêu ngạo như thể mình là Steve Jobs vậy.
Tình Dã âm thầm đảo mắt, ở trường cũ của cô, tìm đại một bạn nào đó trong lớp thì gia đình bạn đó cũng nắm trong tay cả mấy công ty, nhưng không một ai lại đi khoe khoang của cải trong nhà mình như vậy, huống hồ cái tên này chỉ là con trai của Giám đốc ở một nhà máy nhựa tồi tài, vậy mà lại được cậu ta nói ra như thể mình là người giàu có nhất không bằng, thần kỳ thật đó.
Tình Dã nhẹ nhàng nói với cậu ta: “Tôi không cần biết ba cậu là Giám đốc hay là Lý Cương [4], nhà cậu có nhựa còn nhà tôi có mỏ quặng kìa, sao nào?”
Dứt lời, cô quay người đi về phía Hình Võ, rồi ngước lên nói với anh: “Tôi muốn uống Coca, lạnh.”
Vì vậy, cả nhóm không thèm để ý tới Diệp Anh Kiện nữa, mà quay người rời đi, Hình Võ nhìn cô một cái: “Thời tiết này mà còn uống đồ lạnh?”
Tình Dã nói như lẽ tất nhiên: “Tôi sợ lát nữa buồn ngủ, nên phải kích thích đại não.”
Tóc vàng hoe lập tức vươn tới: “Anh đi mua cho em.”
“Không cần.” Cô kéo ống tay áo Hình Võ: “Anh mua.”
Tóc vàng hoe không phục: “Tại sao chứ? Anh mua thì khác gì anh Võ mua?”
Tình Dã mỉm cười: “Khác chứ, của anh ấy mua ngon hơn.”
Hình Võ vui vẻ nghiêng đầu nhìn cô.
Tình Dã vẫy vẫy tay với bọn họ: “Tôi về lớp đây.”
Tình Dã chỉ không muốn làm phiền Tóc vàng hoe mà thôi, dù sao thì chỉ có thể coi nhau là bạn bè, vậy mà lúc nào cũng để người ta bỏ tiền ra mua đồ uống cho mình sẽ không hay. Nhưng tại sao cô lại có thể yên tâm làm phiền Hình Võ vậy chứ? Vì là người một nhà mà.
Trước khi vào giờ học, Hình Võ về lớp, anh đặt một lon Coca lạnh lên bàn Tình Dã, tuy chỉ là một hành động rất nhỏ nhưng dù sao trong lớp cũng có rất nhiều bạn học để ý thấy. Về mối quan hệ giữa Hình Võ và Tình Dã thì đến nay vẫn là thứ gì đó rất mơ hồ trong mắt các bạn, nếu nói là chị em, thì từ ngoại hình đến thành tích học tập của hai người đều không có chút điểm nào giống nhau, còn nếu nói không phải là chị em thì đã học chung lớp hai năm nay nhưng chưa một ai thấy Hình Võ mua nước cho bất cứ bạn nữ nào. Tóm lại, tuy có mơ hồ nhưng cũng chẳng ai dám hỏi.
Tan học, có mấy em gái khoá dưới cùng đồng thanh gọi cô: “Chị Tình Dã.”
Tình Dã quay đầu lại, mấy người họ có chút ngượng ngùng nói: “Kiểu tóc của chị đẹp thật đó.”
Tình Dã mỉm cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết: “Làm ở Huyễn Đảo, bên đó đang có chương trình giảm giá, địa chỉ là số 38, đình Trát Trát.”
Nhất thời mấy nữ sinh như thể vừa biết được một bí mật vô cùng tuyệt vời nào đó vậy.
Buổi tối, Hình Võ đảo qua Thuận Dịch một cái rồi về nhà, vừa vào phòng thì thấy tay phải Tình Dã đang cầm bút viết, còn tay trái ôm bụng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Anh rót một cốc nước nóng để bên cạnh cô: “Đau bụng à?”
Khi Tình Dã ngẩng đầu lên, Hình Võ đã phải giật mình vì sắc mặt tái nhợt của cô: “Sao thế?”
Tình Dã chỉ bưng cốc nước nóng đưa lên miệng, nhưng không nói.
Hình Võ cau mày hỏi cô: “Khó chịu chỗ nào?”
Tình Dã vẫn im lặng, Hình Võ như thể gặp ma, anh rút tờ bài tập đã bị cô vò nát ra: “Nói.”
Tình Dã lí nhí lên tiếng: “Anh… Anh có biết mẹ anh để cái đó ở đâu không?”
“Cái đó?”
Tình Dã ngước lên nhìn anh chằm chằm, đột nhiên Hình Võ hiểu ra: “Cô đang…”
“Để tôi đi tìm thử.”
Dứt lời, anh lao thẳng sang phòng Lý Lam Phương, một lúc sau cầm theo một gói băng vệ sinh đến đưa cho cô, Tình Dã không dám nhìn Hình Võ, mà cứ thế chộp lấy gói băng vệ sinh lao thẳng xuống lầu, rất lâu sau vẫn không thấy lên.
Hình Võ chơi xong một ván game, anh nhìn thời gian rồi xuống lầu gõ cửa nhà vệ sinh, khi Tình Dã mở cửa ra, trông cô yếu ớt như ngã xuống nước vừa được vớt lên, anh thấy vậy bèn hỏi: “Sao thế?”
“Khó chịu.”
“Ai bảo uống nước lạnh?” Giọng điệu của anh có chút gắt gỏng.
Tình Dã không còn hơi sức đâu mà cãi nhau với anh, cô lặng lẽ theo anh vào nhà, Hình Võ thấy không quen bèn quay đầu liếc cô, hiếm lắm mới được chứng kiến dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, anh kìm không được bèn kéo tóc cô một cái.
Cuối cùng Tình Dã cũng ngẩng đầu lên, hung hăng trừng anh: “Ngứa tay hả?”
Hình Võ chỉ nhìn cô cười mà không lên tiếng, ánh sáng nửa tối của cầu thang chiếu vào hốc mắt sâu thẳm của anh, giống như một vòng xoáy không ngừng, khiến ta phải gục ngã, Tình Dã lập tức rời mắt đi chỗ khác.
Vừa vào phòng cô đã lên giường chui vào chăn, bọc kín người lại rồi nói với Hình Võ: “Anh có rảnh không?”
Hình Võ dựa người bên giường, “ừm” một tiếng.
“Anh có thể giúp tôi chép bài tập không?”
“…”
Vốn dĩ Hình Võ cảm thấy chỉ là chép bài thôi mà, cũng đâu có bắt anh phải làm bài, chắc không thành vấn đề, lao động chân tay thôi mà, kết quả, anh lại phát hiện rằng mình đã quá ngây thơ rồi.
Cái việc chép bài mà Tình Dã bảo anh làm là toàn bộ câu hỏi quan trọng trong tập đề thi thử, hơn nữa loại đề thi thử này cô lại có những tám quyển, không những vậy, còn làm sạch sành sanh bài trong tám quyển sách đó rồi nữa, bao gồm tất cả ngân hàng câu hỏi của các Tỉnh như Giang Tô, Chiết Giang, Hà Nam, Quảng Đông, Tứ Xuyên, vân vân. Anh không biết cô soạn nhiều bài như vậy liệu có phải là đang thu thập ngọc rồng để triệu hồi thần thú hay không nữa?
Tuy nhiên, anh đã đồng ý rồi, còn có thể làm gì được nữa? Ném bút đi rồi nói không làm hả? Rồi để cô lê cái thân xác kia tới tự chép sao?
Cuối cùng, Hình Võ vẫn không đành lòng, làm thôi vậy!