Chói Mắt

Chương 30




Hình Võ thò đầu tới liếc nhìn, trên màn hình điện thoại của Tình Dã là bức ảnh chụp một cô gái đang dựa vào người một chàng trai, tuy rằng Hình Võ không biết cô gái trong ảnh, nhưng chàng trai kia thì anh đã từng nhìn thấy, cũng chính là người gửi thùng đồ chuyển phát nhanh này tới đây.

Hình Võ thấy bộ dạng sững sờ của Tình Dã, đột nhiên siết chặt hàm răng, nói: “Cô…”

Lời nói còn chưa kịp ra đến miệng, thì Tình Dã đã nhanh chóng khoá màn hình điện thoại, thuận tay nhặt chùm chìa khóa bên cạnh lên để rạch chiếc thùng giấy cứng, cô lấy vài thứ trong đó ra và nói với Hình Võ: “Tôi phải học bài rồi.”

Hình Võ không lên tiếng, chỉ đứng bên cửa nhìn Tình Dã chằm chằm, gương mặt cô không chút gợn sóng, chỉ lấy đồ ra đặt lên bàn học kế bên cửa sổ, sau đó lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, rồi cầm bút vùi đầu vào viết.

Căn phòng yên tĩnh như thể tiếng gió ngoài cửa sổ cũng đã biến mất, bóng lưng cô trông có chút gầy gò, lạc lõng, cứ như vậy cô đơn ngồi bên cửa sổ, Hình Võ nhìn rất lâu, sau đó mới ra ngoài và đóng cửa phòng lại.

Đến hơn mười hai giờ, Lý Lam Phương đã ngủ từ sớm, Hình Võ nằm trên sofa cũng đã rơi vào trạng thái mơ màng, TV vẫn còn bật sáng, lúc này đang phát bản tin đêm. Trong cơn mê man, dường như Hình Võ nghe thấy tiếng ai đó xuống lầu, anh khẽ hé mở mắt nhìn vào trong phòng, phát hiện cửa phòng anh không biết đã mở từ khi nào, rồi lại nghe thấy tiếng đóng mở tủ lạnh bên dưới.

Anh ngồi dậy, vừa bước xuống dưới lầu thì nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi ở ngưỡng cửa ra sân sau, tay cầm lon bia, ngước lên nhìn vầng trăng khuyết, bóng dáng ấy như in vào khung cửa hẹp, hướng lên bầu trời sao chỉ thuộc về một mình cô, cô đơn và chật vật. Hình ảnh ấy cứ thế khắc sâu vào tâm trí của Hình Võ, rất lâu sau vẫn không thể dứt ra được, anh chợt nhớ đến những lời Lý Lam Phương từng nói vào ngày đầu tiên khi Tình Dã tới đây.

“Mẹ con bé vừa qua đời, ba thì ngồi tù, rất tội nghiệp, bây giờ con bé chỉ trông cậy được vào chúng ta thôi.”

Khi đó, Hình Võ hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với câu nói này, chỉ như thể đang nghe một câu chuyện xảy ra với người không quan trọng nào đó, nhưng lúc này, thời khắc nhìn thấy bóng lưng Tình Dã, anh lại thấy có chút ngột ngạt, nặng nề.

Tình Dã cầm lon bia, ngửa đầu lên uống một ngụm, đột nhiên nghe thấy tiếng bật lửa “tạch tạch” sau lưng, cô quay đầu, lại trông thấy Hình Võ đang dựa người phía sau cánh cửa, ngọn lửa châm điếu thuốc loé sáng, anh hút một hơi, sau đó cúi đầu nhìn cô: “Tôi tưởng học sinh giỏi sẽ hiểu đạo lý của việc mượn rượu giải sầu càng sầu thêm?”

Tình Dã nở nụ cười giễu cợt, rồi đưa lon bia đến cho anh: “Uống cùng tôi đi.”

Ánh mắt Hình Võ lộ vẻ ngạc nhiên, anh nhìn xuống lon bia vừa được đưa tới trước mặt mình, nhìn nó chằm chằm có chút không chắc chắn, dù sao thì cô cũng uống nó rồi và hình như mối quan hệ của bọn họ chưa thân thiết đến mức có thể uống chung một lon bia.

Tình Dã mím khoé môi, tỏ vẻ bất mãn: “Đàn ông đàn ang mà lại để ý mấy việc này hả?”

Hình Võ mỉm cười, đón lấy lon bia, Tình Dã dịch sang một bên nhường cho anh một nửa chỗ trống, Hình Võ ném điếu thuốc trên tay đi rồi khoanh chân ngồi xuống bên cạnh.

Ngưỡng cửa chật hẹp, hai người gần như ngồi sát, cánh tay thỉnh thoảng lại va vào nhau khiến Hình Võ có chút mất tự nhiên, nhưng dường như Tình Dã lại hoàn toàn không để ý đến chi tiết này, tinh thần cô không thoải mái, cũng có thể còn kèm theo nỗi buồn, tóm lại cụ thể tâm trạng của cô ra sao, Hình Võ không thể đoán được.

Anh đưa lon bia lên miệng, nghĩ tới việc vừa rồi Tình Dã đã uống, khiến trong lòng dâng lên thứ cảm giác khác lạ, nên vô tình liếc nhìn sang đôi môi nhỏ nhắn căng bóng của cô, yết hầu anh khẽ cuộn, sau khi uống một ngụm lại đưa lon bia cho Tình Dã, đồng thời vờ như thản nhiên hỏi: “Thất tình rồi hả?”

Tình Dã khinh khỉnh cầm lấy lon bia: “Thất tình với đéo ai thế?”

“Cái người tên là Mạnh Duệ Hàng.”

Tình Dã nhìn sang Hình Võ, phát hiện anh lại khá rõ sự tình, đến tên người ta cũng nhớ, nên không khỏi bật cười, rồi đặt miệng vào vị trí mà Hình Võ vừa uống, uống một ngụm và nói với anh: “Cậu ta không phải là bạn trai của tôi.”

Hình Võ vừa đón lấy lon bia, kết quả lại nghe thấy cô nói thêm: “Chính xác mà nói thì tôi chỉ có hôn ước với cậu ta thôi.”

“…” Tay của Hình Võ chợt đông cứng, anh nghiêng đầu nhìn sang, có cả hôn ước luôn rồi? Bọn họ mới bao nhiêu tuổi chứ?

Tình Dã chống hai tay ra sau, thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao: “Tôi nghĩ không ra, cậu ta ấy mà, từ thời tiểu học đã luôn lẽo đẽo theo tôi, lên cấp hai còn tỏ tình với tôi, nói rằng sau này muốn cưới tôi làm vợ. Cậu ta đối xử với tôi quả thực là rất tốt, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thấy cậu ta để lọt bất cứ người nào vào mắt, tuy rằng trước giờ tôi luôn không muốn xác định mối quan hệ sớm với cậu ta, nhưng nếu như ba tôi không xảy ra chuyện, thì tôi nghĩ sau này sớm muộn gì thì hai đứa cũng ở bên nhau, dù sao thì bên cạnh cũng chẳng còn ai hiểu tôi như cậu ta.”

“Anh nói xem, tôi mới rời Bắc Kinh được bao nhiêu tháng chứ? Vậy mà cậu ta đã hẹn hò với người khác, lại còn là bạn thân nhất của tôi nữa?”

Hình Võ vẫn chưa uống bia, thì Tình Dã đã giật lại rồi uống một ngụm to, cô đưa tay lên lau khoé miệng, có chút tức giận, nói: “Tôi thực sự không để bụng khi hai người họ hẹn hò, là do hai người họ hành xử không thỏa đáng. Anh nói xem, tôi và Mạnh Duệ Hàng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vậy thì có gì mà cậu ta không thể nói với tôi chứ, nếu hai người họ thích nhau thật sự, thì tôi còn chúc phúc cho họ nữa kìa, tôi là người lòng dạ hẹp hòi vậy sao? Hình Võ, anh đánh giá công bằng xem, tôi là người như vậy à?”

Hình Võ gật đầu thuận theo câu chuyện, Tình Dã lườm anh một cái, anh lại vội vàng lắc đầu, rồi cầm lon bia uống một ngụm.

“Kết quả là, một thời gian trước, tôi nhắn tin cho Hà Nhạc Lăng, hỏi rằng có phải cô ta đang hẹn hò hay không, nhưng cô ta không trả lời. Sau đó, Mạnh Duệ Hàng liên lạc với tôi, còn nói muốn đến thăm tôi, hai người đó quả thật là giả vờ như không có chuyện gì vậy.”

“Cả trường đều biết việc Mạnh Duệ Hàng theo đuổi tôi, bất luận là hiện tại có phải cậu ta đã thay lòng đổi dạ hay không, thì chỉ cần hai người họ nói với tôi một tiếng thì cũng đâu có sao, tất cả vẫn còn đang trẻ mà phải không?”

“Tôi tức giận vì bọn họ giấu giếm tôi, để cả thế giới đều đã biết còn tôi thì lại như một con ngốc. Nếu không phải Jesse gửi ảnh cho tôi thì liệu có phải đến khi bọn họ tổ chức tiệc cưới thì tôi mới biết hay không?”

Hình Võ không biết Jesse mà cô vừa nói đến là ai, người nước mình hay nước ngoài? Nhưng dường như Tình Dã không hứng thú nói với anh, chỉ coi anh như chiếc thùng rác, không ngừng dội đắng dội cay vào anh.

Hình Võ không lên tiếng, mà chỉ yên lặng ngồi nghe.

Tình Dã cầm lấy lon bia, ngửa đầu lên uống lại phát hiện hết mất rồi, cô bực bội bóp mạnh vào thành lon, nhìn Hình Võ chằm chằm: “Sao anh lại uống hết thế? Đã nói là mỗi người một ngụm rồi mà.”

Hình Võ nói với vẻ bối rối: “Đến lượt tôi thì vừa hay hết.”

Tình Dã nghe xong lại càng tức giận: “Gần hết mà anh không biết đường bớt cho tôi một ít à?”

Hình Võ nhìn cô vài giây, sau đó đột nhiên bật cười: “Cô cũng gây sự vô cớ như vậy khi ở cạnh các bạn học cũ à?”

Tình Dã nâng cằm, ngạo mạn nói: “Đương nhiên là không rồi, tôi dễ hòa thuận lắm đó.”

Hình Võ trêu chọc nói: “Vậy tại sao lại cư xử vô lý với tôi?”

Tình Dã bĩu môi, đột nhiên tiến lại gần người anh, má cô ửng hồng vì hơi say, đôi mắt hơi nheo lại, nói với anh: “Bởi vì anh là đồ tồi, tất cả đàn ông đều là đồ tồi, tất cả…”

Chân Tình Dã bị tê do ngồi lâu, cô vịn vào khung cửa đứng dậy, còn Hình Võ vẫn ngồi yên tại chỗ, dường như hơi thở gần sát của cô vẫn quanh quẩn nơi anh.

Sau khi Tình Dã đứng dậy, cô bước qua ngưỡng cửa, đi về phía cầu thang, trong bóng tối, đột nhiên cánh tay bị kéo một cái, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hình Võ ấn cả người lên tường, anh nhìn xuống cô: “Cô nói ai là đồ tồi?”

Cổ tay Tình Dã bị anh giam chặt trên tường, không thể cử động, cô giãy giụa vài cái, rồi mượn rượu phát tiết: “Mấy người là đồ tồi, không phải do ba tôi có nhiều phụ nữ ở bên ngoài như vậy thì bệnh tình của mẹ tôi cũng chẳng chuyển biến xấu. Khi mẹ tôi nằm trên giường, liên tục có những người đàn bà khác diễu võ dương oai chờ được thế chỗ, tôi hận không thể giết hết bọn họ. Bọn họ là vì cái gì chứ? Vì tiền của ba tôi! Tại sao ông ấy lại nghĩ không ra? Sau khi ông ấy vào tù thì mấy người phụ nữ đó đâu cả rồi? Tại sao không ra mặt?”

Hình Võ ngơ ngác nhìn cô chằm chằm, đây là lần đầu tiên Tình Dã nhắc đến chuyện gia đình trước mặt anh, những cảnh tượng chẳng thể chịu nổi ấy đã trở nên cuồng loạn dưới vẻ ngoài trong sáng của cô.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ: “Hình Võ, tôi không còn nhà nữa rồi, tôi không giống anh, anh còn mẹ, còn bà nội, ít ra thì ba anh vẫn có thể về, mà tôi thì sao? Tôi không biết phải đi đâu nếu bước chân ra khỏi nhà anh, bây giờ đến người bạn từ nhỏ lớn lên cùng tôi cũng… Tôi không dùng hai từ phản bội, nhưng mẹ kiếp, cái cảm giác này thực sự khó chịu.”

Hình Võ dần buông lỏng cổ tay cô, cánh tay Tình Dã trượt xuống, Hình Võ cụp mắt, đưa tay lên nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má cô, những ngón tay ấm áp của anh rơi trên má, như thể có dòng điện nhỏ đang trào dâng, khiến cả hai đều rùng mình mà chẳng rõ lý do. Dáng vẻ dịu dàng ấy của anh khiến Tình Dã xuất hiện ảo giác, cô cứ thế ngẩn ngơ nhìn lên đôi hàng mi rủ bóng của anh, đến độ cong nghiêm nghị của đôi môi gợi cảm, khi ngước mắt lên, trong đôi mắt ấy như có những tia sáng nhỏ, có thể phá tan tuyến phòng thủ kiêu hãnh của Tình Dã.

Trong bóng tối, giọng nói của anh mang theo cám dỗ đầy ấm áp: “Đây không phải là nhà của cô sao? Chúng tôi xem cô là người ngoài hả? Nếu như thực sự coi cô là người ngoài, thì vừa rồi khi cô mắng tôi là đồ tồi, tôi đã đuổi cổ cô ra ngoài rồi.”

Tình Dã cúi đầu sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Anh còn cố ý tránh tôi mà.”

Hình Võ khẽ cười, đáp: “Vậy cô bảo tôi phải làm thế nào? Cô không sợ à? Không sợ rơi vào tay tôi sao?”

Tình Dã dụi dụi mắt, rồi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ tia sáng kiên định: “Hình Võ, sẽ không một ai có thể làm tôi bị ảnh hưởng, mẹ tôi cả một đời dựa dẫm vào đàn ông, cuối cùng mới rơi vào kết cục đó, nhưng tôi thì không, anh không cần quá tự tin như vậy, tôi sẽ không thể rơi vào tay anh.”

Đột nhiên Hình Võ bật cười, đôi mắt hẹp dài pha chút ánh sáng phức tạp, khó hiểu, anh nửa đùa nửa thật: “Cô thì không, nhưng cô đã từng nghĩ cho tôi chưa? Ngộ nhỡ tôi rơi vào tay cô thì phải làm thế nào?”

Tình Dã ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào và cũng chưa từng cân nhắc đến vấn đề đó.

Hình Võ không mấy để ý, anh đứng thẳng dậy, nói với cô: “Một rưỡi rồi, ngày mai không định đi học hay sao?”

Tình Dã quay người lên lầu và hai người cũng kết thúc chủ đề khó hiểu này.

Mặc dù, dường như đến hai giờ sáng Tình Dã mới ngủ được, nhưng sáu giờ sáng hôm sau cô đã đứng cạnh sofa đá đá vào chân Hình Võ, thấy Hình Võ cáu kỉnh kéo gối lên che mặt, cô liền ném chiếc gối đi, rồi nói với anh: “Dậy đi học thôi.”

“…” Mẹ nó, Hình Võ thực sự nghi ngờ rằng cô đang mộng du.

Anh híp mắt liếc nhìn ra bầu trời vẫn đang mờ tối bên ngoài cửa sổ: “Cô bị rối loạn não tạm thời à? Trời còn chưa sáng thì học hành cái gì?”

Tình Dã đã mặc xong quần áo, cô đeo ba lô đi về phía cầu thang, nói với anh: “Cho anh mười phút, xuống mau lên.”

Hình Võ vẫn nằm yên bất động, cho khi nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang xa dần, mới ngồi dậy xoa xoa đầu.