Chơi Độc

Chương 9




Giọng Đàm Đông Niên khàn khàn: "Có đúng tối quá Hồi Hồi về trường học không?"

Giang Binh thoáng ngần ngừ rồi mới đáp: "Vâng, đúng vậy!"

Bên kia đầu dây hít thở nặng nề, khí áp thấp đi. Giang Binh nhạy bén cảm nhận được lửa giận của Đàm Đông Niên, chỉ nghe thấy anh ta nói tiếp: "Giang Binh, đừng quên cậu đang làm việc cho ai! Nói!"

Giang Binh khựng người, ngoảnh đầu ngó cửa phòng khép chặt, sắc trời tờ mờ, nhìn ra bên ngoài, cảnh vật tựa như phủ một lớp màng. Tối qua hắn tốt bụng thu nhận một cô gái nhỏ, hôm nay nên thu hồi sự tốt bụng ấy lại rồi. Hồi lâu, Giang Binh mới chau mày mở miệng: "Tối qua, tôi thả Tôn tiểu thư ở trạm xe phía Bắc, sau đấy tôi lại trông thấy cô ấy vừa đi vừa khóc ở gần khu nhà trọ của tôi, nên tôi dẫn cô ấy về!"

Đàm Đông Niên hít sâu một hơi, một lúc lâu mới hỏi: "Giờ cô ấy vẫn ở đó?"

"....Vâng." Giang Binh đáp: "Bò ra bàn ngủ cả đêm."

Đàm Đông Niên lặng im trong giây lát rồi bảo: "Giờ cậu tới đón tôi đi, đừng làm ồn đánh thức cô ấy. Tôi đến chỗ cậu!"

Giang Binh nhíu mày.

Lúc này Đàm Đông Niên vừa mới ra khỏi căn hộ kiểu mới, anh ta ngập tràn tức giận mà không có nơi để trút.

Tiệc sinh nhật tối qua, Đàm Đông Niên đoán được Tôn Địch có mục đích, chẳng qua là muốn cùng anh ta quay lại làm hòa. Một lần nữa, Đàm Đông Niên cho Tôn Địch thể diện nên đã tham gia bữa tiệc, cũng nhìn ra cô ấy cố ý để Giang Binh rời đi. Ai biết anh ta ngàn tính vạn tính lại tính sót người phụ nữ này có thể vô liêm sỉ tới một cảnh giới khác---Bỏ thuốc.

Sáng sớm, Đàm Đông Niên tỉnh dậy trên chiếc giường đôi trong căn hộ, kề bên là Tôn Địch với cơ thể trần trụi và vẻ mặt thẹn thùng, anh ta liền đạp thẳng cô ấy xuống giường.

Đàm Đông Niên hận nhất là bị người khác tính kế.

Giang Binh vội vàng lái xe tới, đón được Đàm Đông Niên ở lối đi bộ gần khu căn hộ. Sắc trời đã hửng sáng, trên đường vẫn thưa thớt người và xe qua lại, công nhân vệ sinh đang chăm chỉ làm việc.

Đàm Đông Niên dựa vào lưng ghế, nhắm mắt thở mạnh, nghiến răng nghiến lợi, mu bàn tay nổi gân xanh. Giang Binh thức thời không mở miệng. Rất lâu sau mới nghe thấy Đàm Đông Niên thấp giọng hỏi: "Hồi Hồi cố ý bảo về trường để phối hợp với Tôn Địch?"

Một câu không đầu không đuôi, dường như biết Giang Binh hiểu được ý của anh ta. Giang Binh thoáng ngập ngừng rồi mới trả lời: "Chủ yếu là tối qua cô ấy không vui!"

Vậy thì chứng tỏ thực sự có một phần nguyên nhân "phối hợp" trong đó. Sắc mặt Đàm Đông Niên thêm u ám.

Khu nhà trọ yên tĩnh không tiếng động, chùm ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua tấm rèm cửa sổ ám khói dầu, nhẹ nhàng phủ lên người Tôn Hồi.

Hà Châu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sắp phải thay ca rồi. Anh khẽ khàng bước tới bên ngoài tấm rèm, muốn đi lấy quần áo. Nhưng được vài bước anh lại chuyển hướng, đi đến bên kệ bếp, hơi kéo tấm rèm cửa sổ cũ nát, bóng mờ vừa vặn rơi trên cái đầu nhỏ của Tôn Hồi, tia nắng ấm ấp tiếp tục ôm lấy cơ thể cô.

Đang lục tìm quần áo chợt truyền tới tiếng động giống nửa mê nửa tỉnh, là Tôn Hồi cựa quậy. Hà Châu quay đầu nhìn, đúng lúc Tôn Hồi chậm rãi ngồi dậy, mơ mơ màng màng ngáp một cái, đôi mắt cô hé mở trông thấy Hà Châu ở trần thì lập tức trợn to, miệng há tròn vo. Giây tiếp theo, cô mau chóng bịt mắt mình lại, cổ họng vừa mới thức dậy có hơi khàn: "Anh, anh tan làm rồi à? Giang Binh đâu?" Vừa nói vừa lộ ra kẽ ngón tay, len lén nhìn về phía Hà Châu.

Eo hẹp vai rộng, cường tráng và rắn chắc, tuy nhiên không có cơ bụng tám múi trong truyền thuyết. Cơ mà nhìn cũng no mắt. Tôn Hồi có tật giật mình lại che mặt lắc lắc đầu.

Hà Châu mặc quần áo xong rồi nói: "Tôi ra ngoài đây, cô nghỉ tiếp đi! Chắc Giang Binh lát nữa sẽ trở lại thôi!" Dứt lời, Hà Châu mở luôn cửa, một mảnh giấy rơi xuống, trên đó là Giang Binh viết cho anh tan ca làm tối về nhà, báo anh biết Tôn Hồi ở trong phòng, còn hắn sẽ trở lại nhanh thôi.

Hà Châu vo tròn tờ giấy, ném vào sọt rác ở cửa.

Tôn Hồi đuổi theo ra ngoài được vài bước chỉ thấy Hà Châu rẽ ngoặt liền biến mất luôn. Cô chau mày, chẳng biết nên ở lại hay là nên đi, thế là đóng cửa, ngồi thêm một chốc nữa thì nghe thấy tiếng cửa. Tôn Hồi vội vàng đứng dậy, kinh ngạc kêu lên: "Anh rể!"

Đàm Đông Niên quan sát cô một lượt, xem ra hoàn hảo không tổn hại gì. Anh ta thoáng lắc đầu, nói: "Theo anh!"

Tôn Hồi do dự một thoáng sau đó đi theo.

Trông thấy Giang Binh đang ngồi trên ghế lái, Tôn Hồi thân thiện cất lời chào hỏi hắn:

"Cảm ơn anh nhé! Tôi không ngờ cứ thế ngủ mất!"

Đàm Đông Niên liếc Giang Binh một cái, bảo với Tôn Hồi: "Em làm việc không động não à, tùy tiện ngủ trong nhà người lạ?"

Tôn Hồi không cho rằng Giang Binh là người lạ, cô cũng chẳng giải thích nhiều chỉ nói với Đàm Đông Niên: "Anh rể à, anh đừng cho chị em biết nhé! Chị ấy nghĩ em đang ở trường mà!"

Đàm Đông Niên cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt đáp: "Được rồi, nói xem tối qua sao lại nói dối!"

Tôn Hồi mím môi, thấy mặt anh ta đầy vẻ đe dọa nên miễn cưỡng mở miệng: "Quần áo mới xấu quá!..."

Sắc mặt Đàm Đông Niên sầm xuống, cười như có như không: "Xấu quá à? Không phải bởi sai ngày sinh sao?" Giang Binh sớm kể thật hết rồi nhưng Tôn Hồi vẫn cứ vịt chết cứng mỏ.

Cô há miệng bất lực gật đầu.

Quán ăn sáng đã lục tục mở cửa buôn bán. Đàm Đông Niên dẫn Tôn Hồi bước vào một cửa hàng, gọi bánh rán, bánh bao, hoành thánh và cháo trắng. Vẫn muốn gọi thêm thì nghe Tôn Hồi lên tiếng: "Không bảo Giang Binh cùng ăn à?"

Đàm Đông Niên khó chịu: "Lo tốt cho mình đi!" Anh ta vẫy phục vụ lui xuống, không gọi món ngon cho cô nữa.

Tôn Hồi ngoan ngoãn "lo tốt cho mình", ăn xong hoành thánh thì ăn bánh bao, dạ dày không đủ chỗ nên chỉ ăn được hai cái bánh rán. Bênh cũ của cô lại tái phát, chuẩn bị gọi phục vụ gói về, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đàm Đông Niên bát đũa trống trơn, còn sắc mặt âm u như thể đang ăn...shit ấy.

"Anh rể, khó ăn thì đừng miễn cưỡng. Em gói về được rồi!"

Đàm Đông Niên nghẹt, mặt cũng xanh lè, sau khi nuốt xuống miếng bánh rán, anh ta trừng mắt với Tôn Hồi và nói: "Ăn chưa no thì gọi thêm đi!" Vốn dĩ anh ta mang một bụng lửa giận, chẳng hề có khẩu vị. Nhìn Tôn Hồi ăn đến ngon lành, anh ta mới gắng gượng ăn một ít, bấy giờ lại không thèm ăn nữa.

Tôn Hồi cười toe, gắp một miếng bánh rán nữa.

Đàm Đông Niên trầm tư nhìn cô rồi hỏi: "Sinh nhật khi nào?"

Tôn Hồi sửng sốt, lúng búng đáp: "Tháng chín ạ!" Cũng không nói cụ thể ngày nào, kết quả ngày tháng trên giấy chứng nhận toàn là giả.

Đàm Đông Niên giễu cợt: "Tôn Hồi, tuổi em cũng không nhỏ nữa, nên nhận thức rõ cách làm người của chị gái em. Tối qua thay em chúc mừng sinh nhật không chỉ bày tiệc rượu lấy cớ ép anh tới gặp cô ấy. Em cảm thấy chị gái mà ngay cả sinh nhật em mình cũng phải lợi dụng thì còn có thể làm vợ anh không? Nếu em đúng là một cô em gái tốt, hãy khuyên cô ấy mau chóng ký tên đi, ầm ĩ đến tòa án thì mọi người đều khó coi cả đấy!"

Tôn Hồi lườm anh ta một cái, lười phải tiếp lời.

Tôn Địch rất tốt với cô, cho cô ăn cho cô mặc, học phí trong trường cũng là chị ấy trả. Tuy thỉnh thoảng cô sẽ thầm oán trách chị gái nhưng không thích người khác nói lời không tốt về chị mình, đặc biệt là Đàm Đông Niên mà Tôn Địch yêu.

Tôn Hồi khó chịu ra mặt với Đàm Đông Niên, nhưng chỉ giằng co trong ba giây ngắn ngủi. Cô không quên thân phận của anh ta, tự nhủ không thể tùy hứng đắc tội với anh rể được, tránh cho lại gọi chị gái làm khó dễ.

Đàm Đông Niên đưa cô tới trường học, dõi mắt nhìn cô vào ký túc xá rồi mới bảo Giang Binh lái xe đi. Ban đầu anh ta vẫn luôn khẽ gõ gõ lên đùi, cau mày đăm chiêu, xe chạy được một quãng, rời khỏi trường đại học tiến vào khu vực sầm uất, anh ta mới cười một tiếng, cất lời: "Có một dạo tôi bảo với Tôn Địch rằng nếu cô ấy luyến tiếc danh hiệu Đàm phu nhân thì có thể đem Tôn Hồi tới đổi."

Giang Binh nhìn gương chiếu hậu, đang hơi nhíu mày thì lại nghe thấy giọng của Đàm Đông Niên: "Tôi cảm thấy ý kiến này không tệ. Cô nhóc ấy khiến cho người ta thương mến lắm." Anh ta có thể nuôi Tôn Hồi tốt hơn, thuận tiện giáng cho Tôn Địch một cái bạt tai. Đàm Đông Niên nhìn Giang Binh với vẻ mặt không chút biểu cảm, nói tiếp: "Còn nữa, nhớ chuyện cậu phải làm đấy! Sớm làm cho xong đi, tôi tiện đổi lái xe! Đừng làm chuyện dư thừa!"

Đôi con ngươi của Giang Binh hơi trầm xuống, hờ hững "vâng" một tiếng.