Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 343: Ngoại truyện: Lại yêu 4




Dụ Thiên Nhu đích thực có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lại không hề sợ hãi, quay đầu nhìn chằm chằm anh.

Xa xa, thanh âm của Nam Cung Kình Hiên cùng Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng tới gần, ánh mắt Lạc Phàm Vũ càng thêm tối tăm, xấu hổ muốn chết lại không thể đánh cô nhóc này, ôm chặt eo cô, giọng khàn khàn: “Nhả ra nhanh lên! Nếu không thu thập em!”

Đến đây thì dũng khí của Dụ Thiên Nhu cũng hao hết, nhả ngón tay anh ra, ngay khi anh rút tay về, cô nhân cơ hội tránh thoát, sợ hãi nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn của anh, vội vã chạy về hướng phòng khách.

“Chị!”

Lạc Phàm Vũ vẫy vẫy tay đi theo, trên khuôn mặt tuấn tú là một mảnh khói mù.

“Tới cũng không nói trước một tiếng, cậu cho là nơi này phục vụ 24 giờ sao?” Nam Cung Kình Hiên liếc xéo anh, nói.“Mình còn cần phải nói trước à? Hôm nay hết giờ làm tên khốn nào vội vã chạy nhanh về nhà nhìn vợ?” Lạc Phàm Vũ sửa sang lại tây trang một chút: “Không tiền đồ, túm cái gì mà túm?”

“Cô ấy sắp tới ngày sinh, không chừng là ngày nào, mình không nhọc lòng chẳng lẽ để cậu nhọc lòng?” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên mị hoặc nhu hòa, nhưng thời điểm nhìn Lạc Phàm Vũ lại lộ vẻ lạnh lùng, không lưu tình chút nào mà cho anh một quyền.

“Đó là con gái nuôi của mình!”

“Con của mình chính là con của mình, cái gì mà nuôi với dưỡng? Muốn thì tự mình sinh đi, cậu còn sợ tìm không thấy phụ nữ?”

“Mình chính là không muốn tìm, mình mà tìm là hù chết cậu……”

Hai người vừa đấu miệng vừa đi vào phòng khách, Dụ Thiên Nhu đạp rớt giày ngồi trên sofa chơi trò chơi Tiểu Ảnh vừa mới khai phá, mặt đỏ hồng, nghe Tiểu Ảnh vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ đạo, ngón tay nhanh chóng lướt phím.

“Dì út, là bên phải, hướng bên phải! Dì phải dùng chiêu liên hoàn mới có thể thắng được, để cháu giúp dì!” Tiểu Ảnh nhảy tới nhảy lui chỉ huy, nhịn không được lại tự mình ra trận thao tác.

“Sắp chết……” Cô cắn môi, nhìn lượng máu càng lúc càng ít, khẩn trương đến sắp hít thở không thông.

“Không chết được! Xem cháu!” Tiểu Ảnh cũng nhảy lên sofa, hai bàn tay nhỏ bao trùm lên trên tay cô, cạch cạch mà ấn.

“Tiểu Ảnh, ngồi xuống chơi với dì út, không được dẫm sofa.” 

Dụ Thiên Tuyết vuốt ve cái bụng phồng lên, ôn nhu nhắc nhở.

Tiểu Ảnh le lưỡi, vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Con gái bảo bối……” Lạc Phàm Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Dụ Thiên Tuyết: “Có nhớ ba nuôi hay không?”

Dụ Thiên Tuyết cười cười: “Anh cho con bé là thần đồng sao? Con bé làm sao nghe được anh nói chuyện?”

“Tên Kình Hiên kia vẫn luôn khoe với tôi là có thai động không phải sao?” Lạc Phàm Vũ cất cao âm điệu, thò lại gần: “Mau mau mau, cũng cho tôi cảm thụ thai động một chút, chuyện này thật thần kỳ, tên kia kích động đến như là cái gì……”

“Anh đừng, hiện tại phỏng chừng con bé đang ngủ, không có khả năng cả ngày đều động, tôi đã bị lăn lộn sắp chết.” Dụ Thiên Tuyết bật cười nhìn động tác của anh, có chút chống đỡ không được.

“Không sao đâu, bà xã,” Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn ưu nhã đi tới, hai tay chống trên sofa, cúi đầu thân mật hôn môi cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cho cậu ấy kích động một chút đi, người này, rõ ràng chính là không có con nên ghen ghét.”

“Mẹ nó, cậu lại nói như vậy nữa là mình sẽ thật sự tìm phụ nữ sinh con!” Lạc Phàm Vũ bị nhục nhã đến mức muốn vùng lên.

“Ừ, vậy anh phải chọn lựa cho thật kỹ,” Dụ Thiên Tuyết hạnh phúc dựa vào lồng ngực rộng lớn của Nam Cung Kình Hiên, nghiêm túc nói: “Anh muốn mắt hai mí hay một mí, mặt trái xoan hay mặt tròn, con gái hay là con trai, vóc dáng cao hay lùn…… Có thể dựa theo tiêu chuẩn này mà tìm.”

Lạc Phàm Vũ nghe xong lời này thì càng thêm rối rắm.

Anh muốn con mình trông như thế nào, trước nay anh không hề xem chuyện này là quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, căn bản anh không biết mình thích dạng phụ nữ gì, người duy nhất mà anh thích kia, hiện giờ chính là đang rúc trong lòng ngực chồng mình mà mỉm cười xinh đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, cũng hạnh phúc đến mức khiến người khác phải ghen ghét.

Nửa giờ trôi qua thực mau, Lạc Phàm Vũ đã có chút ngồi không yên.

“Được rồi, mình chỉ ghé thăm một lát, hy vọng lần sau nhóc tì này đã ra đời,” Anh đứng lên, khóe miệng hàm chứa nụ cười, búng tay một cái: “Tốt nhất là còn có thể nói chuyện, kêu mình một tiếng ba nuôi gì đó.”

Ở trong lòng ngực Nam Cung Kình Hiên, Dụ Thiên Tuyết cười rộ lên: “Tôi không biết, nếu con bé học nói chuyện, sẽ kêu ba mẹ trước mới đúng.” 

Nam Cung Kình Hiên gắt gao ôm chặt cô, ý cười trên môi cũng khó nén.

“Cũng sẽ kêu anh hai!” Vừa nghe lời này, Tiểu Ảnh vội chạy ra.

“Còn kêu chị.” Trộm lấy trò chơi ghép hình của Tiểu Ảnh chơi, Trình Lan Y cũng mềm mềm nói.

“Đúng, còn sẽ kêu cô, ông nội, nhiều lắm.” Tiểu Ảnh tiếp tục phụ họa nói.

Đang cuộn tròn trên sofa, Dụ Thiên Nhu phản ứng kịp, ánh mắt trong vắt, cười rộ lên: “Còn sẽ kêu dì út!”

Phòng khách hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên Lạc Phàm Vũ có chút bực bội, nhíu mày nhìn cô: “Em tham gia náo nhiệt cái gì?”

Dụ Thiên Nhu ngẩn ra.

Cô có chút xấu hổ, lại có chút không thể hiểu được, người đàn ông này thực kỳ quái, sao cô không thể tham gia náo nhiệt?

“Được rồi, đi thôi, đưa em về trước, sau đó tôi mới về nhà.” Lạc Phàm Vũ nhìn đồng hồ, nói.

Dụ Thiên Nhu lắc đầu, giơ máy chơi game lên: “Tôi còn chưa đánh thông qua quan, Tiểu Ảnh nói sẽ đánh giúp tôi.”

“Có phải tôi còn phải chờ em đánh tới rạng sáng mới rồi đưa em về hay không tiểu thư?” Lạc Phàm Vũ không kiên nhẫn mà nói: 

“Thu thập đồ đạc nhanh lên, bằng không ngày mai đừng nghĩ tới văn phòng, hôm nay phỏng vấn em vẫn chưa thông qua đâu.”

Mấy ngón tay mảnh khảnh vừa chạm vào bàn phím máy chơi game, bỗng nhiên run lên, thiếu chút nữa đã thao tác sai.

“Anh……”

Dụ Thiên Nhu kinh ngạc, lúc này cô mới nhớ tới đại tổng giám đốc trên tầng đỉnh công ty chính là Lạc Phàm Vũ, cô phỏng vấn suốt một buổi chiều, chẳng lẽ chỉ một câu nói của anh liền bị ngâm nước nóng? 

“Sao anh có thể như vậy, hôm nay người phỏng vấn còn nói tôi rất không tệ, lúc phỏng vấn tiếng Anh, người ta cũng khen tiếng 

Anh của tôi nói rất chuẩn!” Giống như bị đốt chân, Dụ Thiên Nhu nhảy dựng lên trên sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói.

“Vô nghĩa, em du học ở nước ngoài, tiếng Anh nói không chuẩn em còn lăn lộn được hay không?”

“……” Bị nói đến nghẹn, sắc mặt Dụ Thiên Nhu càng đỏ: “Nhưng những phương diện khác tôi cũng làm rất khá, thật, anh đi xem bài thi của tôi đi, đều là điểm tuyệt đối! Ngay cả thời gian đi làm vào ngày mai người phỏng vấn cũng đã nói cùng tôi!”

“Em có biết phân rõ nặng nhẹ hay không?” Ánh mắt Lạc Phàm Vũ lạnh lùng nhìn qua, quan sát cô: “Chính ông ta còn phải nhìn sắc mặt của tôi để ăn cơm, em dựa vào ông ta mà không dựa vào tôi, đầu óc là như thế nào lớn lên?”

“Anh……” Dụ Thiên Nhu cảm thấy đầu óc ong ong, trước giờ chưa từng cảm thấy người đàn ông này nói chuyện khó nghe như vậy.

Thực kỳ quái, nhìn bộ dáng cắn môi ẩn nhẫn của cô nhóc này, không hiểu sao Lạc Phàm Vũ thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Duỗi tay búng cái trán của cô một cái, anh không nói gì mà túm lấy tay cô: “Được rồi, đi về, lần sau lại chở em lại đây chơi.”

Nói xong, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của một đống người trong phòng, túm cô đi thẳng ra ngoài.

Ở phía sau bọn họ, Tiểu Ảnh thổn thức: “Mẹ, hình như dì út rất sợ chú Lạc nha! Nhưng chú Lạc không hề hung dữ với ai khác, vì cái gì lại hung dữ với dì út như vậy?”

Dụ Thiên Tuyết duỗi tay sờ sờ đầu cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra biểu tình vô tội: “Cái này mẹ không cũng biết, lúc chưa sinh ra con, ba của con cũng hung dữ với mẹ y như vậy.”