Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 304: Nếu là tôi, tôi cũng đuổi giết anh cả đời!




Không có bất kỳ sự tỉnh táo nào khiến người ta sợ hãi như thế này.

Cổ tay của cô bị trói —— đây là sự kiện đầu tiên mà Thiên Nhu cảm giác được sau khi tỉnh lại.

Nóng rát đau đớn truyền đến từ hai cổ tay, là kết quả bị dây thừng to thô thít chặt mà ra, cổ tay bị trói ở sau lưng, muốn động đậy cũng khó khăn, toàn bộ thân thể dán trên mặt sàn cứng đờ lạnh băng, miệng cũng bị người ta dùng băng keo dán lại.

Thiên Nhu chậm rãi mở mắt ra, là một mảnh tối đen.

Cô thoáng hoảng sợ, tiếp theo, cô bắt đầu nhúc nhích giãy giụa, lúc này mới phát hiện mình vẫn còn ở bên trong bao tải.

Mở to đôi mắt trong bóng đêm vẫn không nhìn thấy một tia ánh sáng nào, thậm chí không nghe được một chút tiếng động nào, hơn nữa, có một chuyện càng khủng bố hơn là…… Bao tải bị buộc kín!

Trong lúc nhất thời, trong đầu Thiên Nhu hiện lên vô số trường hợp đáng sợ, giống như cảnh trên phim truyền hình, có người cột vào bao tải một cục đá lớn thả chìm xuống đáy biển, người trong bao tải đành chịu chết chìm, một cơ hội cầu cứu cũng không có……

Cô sợ hãi kêu lên hai tiếng “Ưa ưa”, liều mạng dùng hai chân đá đạp vào bao tải bị buộc kín.
Rốt cuộc bên ngoài truyền đến ‘két,’.

Hình như là cửa sắt bị mở phát ra thanh âm, ngay sau đó có ánh sáng chiếu vào, có tiếng bước chân truyền đến.

Thiên Nhu càng sợ hãi hơn, không biết người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì cô, cô đá đạp càng dữ dội hơn, tiếng bước chân của người nọ càng lúc càng tới gần, hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm người xuống.

“Muốn chết thì cứ tiếp tục động đậy, tôi không có ý kiến.”

Ngay tức khắc Thiên Nhu cứng người, chết cũng không dám nhúc nhích nữa, muốn nói chuyện, nhưng miệng bị dán kín, một câu cũng không nói được.

Chị ơi……

Cô nhắm mắt lại, hốc mắt ướt át, nghĩ đến người thân duy nhất của mình, không biết trong lòng là sợ hãi hay hối hận.

Người nọ rất vừa lòng với sự an tĩnh của cô, duỗi tay cởi miệng bao tải, lật thân thể của cô qua lại, rút bao tải khỏi người cô.

Rốt cuộc có thể hít thở không khí trong lành, nhìn thấy thế giới trước mắt, Thiên Nhu mệt mỏi giãy giụa, ngồi dậy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người nọ, cô mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn anh ta.

Sắc mắt của Trình Dĩ Sênh trở nên u ám, râu ria xồm xàm, cười lạnh: “Như thế nào, rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi?”

Thiên Nhu ngơ ngẩn, trong đầu nhanh chóng xoay tròn tự hỏi, nhưng có thế nào cũng nghĩ không ra tại sao Trình Dĩ Sênh lại bắt cóc các cô, còn nữa…… Anh ta là ba của Y Y! Trước đó, cô loáng thoáng nghe Tiểu Ảnh nói Trình Dĩ Sênh là người xấu, cho nên Nam Cung Kình Hiên và Nam Cung Ngạo đều đang truy bắt anh ta, nhưng mà……

Cô muốn nói chuyện, nhưng miệng lại nói không được.

Trình Dĩ Sênh nheo mắt lại, nét tuấn lãng ưu nhã trên gương mặt trong dĩ vãng đã biến mất không còn, chỉ có sự ngoan độc âm hiểm làm cho người ta cảm thấy run rẩy.

Duỗi tay vạch băng dán trên miệng cô, biểu cảm trên khuôn mặt quen thuộc kia cũng rơi vào đáy mắt anh ta.

“Anh Trình ……” Thiên Nhu thở gấp: “Sao lại là anh?”

“Chậc chậc, đúng là càng lớn càng giống chị cô……” Trình Dĩ Sênh nheo đôi mắt lạnh như băng, nhéo cằm cô: “Từ nước ngoài trở về? Thế nào, mấy năm nay Nam Cung Kình Hiên đối đãi với cô được không?”

Thiên Nhu cảnh giác, nghiêng mặt tránh thoát tay của anh ta, trong lòng cô biết rõ, Trình Dĩ Sênh dùng phương pháp bắt nhốt cô thế này tuyệt đối không phải chỉ để nói việc nhà cùng cô, đôi mắt trong suốt lộ vẻ cảnh giác từ từ rủ xuống, ôn nhu nói: “Cũng tốt, là chị của em nhờ anh ấy chăm sóc em, đương nhiên em rất tốt, anh Trình, sao anh ở chỗ này? Phát sinh chuyện gì, sao anh lại bắt cóc em?”

Ánh mắt Trình Dĩ Sênh gắt gao nhìn chằm chằm cô, có chút hứng thú nghiền ngẫm.

“Sao, cô không biết đã xảy ra chuyện gì à?” 

“Em có thể biết được cái gì?” Thiên Nhu đè ép sự sợ hãi xuống đáy lòng, sắc mặt tái nhợt, miệng lưỡi vẫn lưu loát: “Sau khi trở về em chỉ biết là anh và chị của em đã sớm chia tay, anh cưới thiên kim đại tiểu thư của nhà Nam Cung, còn có một đứa con gái, chuyện khác em không biết.”

“Cô không biết vì sao nhà Nam Cung muốn đuổi giết tôi?” Trình Dĩ Sênh nheo mắt hỏi.

“Em còn định hỏi anh đây, vì cái gì?”

Trình Dĩ Sênh lại hung hăng nhéo cằm cô lần nữa: “Cô đừng có giả ngu với tôi!! Dụ Thiên Nhu, cô không biết thì để tôi nói cho cô biết, bởi vì tôi cho người bắt cóc con của chị cô, là đứa cháu trai nhỏ đáng yêu kia, làm hại Nam Cung Kình Hiên trúng đạn suýt chết, sau đó uy hiếp Thiên Tuyết tới tìm tôi, thiếu chút nữa bị tôi cường bạo…… Hiện tại rõ chưa?”

Ngay tức khắc, mặt của Thiên Nhu trở nên trắng bệch tái nhợt!

“Anh……” Trong lòng cô như nhấc lên sóng to gió lớn, cô thật sự không biết, thì ra, ngày đó bọn họ đã trải qua nhiều chuyện kinh hoàng như vậy.

Tiểu Ảnh bị thương, Nam Cung trúng đạn nằm viện, đều là do Trình Dĩ Sênh gây ra!

“Vì cái gì anh lại làm như vậy?” Hơi thở của Thiên Nhu mong manh, trong mắt bắt đầu toát ra sự cừu hận, hỏi: “Không phải ngay từ đầu anh và chị của tôi rất tốt sao? Chẳng lẽ chỉ vì chị tôi chia tay với anh, đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn còn muốn trả thù chị ấy sao?!”

“Vậy cô có hỏi qua chị của cô không, hỏi cô ấy có thực sự đối xử tốt với tôi hay không! Tôi ở nhà Nam Cung nhiều năm như vậy, đến tột cùng là trải qua như thế nào!” Trình Dĩ Sênh gầm lên: “Mẹ nó, đừng cho rằng tôi rất quang cảnh, cô lại đây nhìn xem, hiện tại tôi có bộ dạng gì!”

Anh ta túm lấy tay bị buột chặt sau lưng của Thiên Nhu, kéo qua, kéo ra trên mặt đất một làn dấu vết, lôi đến trước mặt mình, Thiên Nhu bị đau, kêu lên một tiếng thê thảm, trên mặt tức khắc không còn chút máu.

Đôi mắt cố sức mở to, chỉ thấy Trình Dĩ Sênh xé rách áo sơmi trên người anh ta, lộ ra bên trong từng vết sẹo cũ mới, âm ngoan nói: “Cô nhìn cho tôi! Có biết năm đó tôi cùng thiên kim tiểu thư nhà họ bị bắt trở về, thiếu chút nữa bị anh trai cô ta - Nam Cung Kình Hiên đánh chết hay không? Có biết tôi tốn bao nhiêu thời gian mới hỗn đến dạng chó thành hình người, thâu tóm sản nghiệp của nhà Nam Cung về cho mình hay không, cô nhìn mấy vết thương mới này đi! Tôi là con rể nhà Nam Cung, là chồng của Nam Cung Dạ Hi, vậy mà bọn họ cũng có thể ra tay tàn nhẫn, đuổi giết tôi khắp chân trời góc biển, bất, kể, chết, sống!!!”

Trình Dĩ Sênh rống lớn ra bốn chữ cuối cùng, gân xanh nổi lên trên gương mặt ửng đỏ, rất dọa người.

“Nhìn tôi hiện tại có bao nhiêu thảm hại chưa? Bây giờ ngay cả một con chó nhà có tang cũng không bằng, mỗi ngày trốn đông trốn tây, chỉ cần tôi lộ diện, đám chó săn của nhà Nam Cung có thể muốn mạng của tôi!” Trình Dĩ Sênh túm lấy đầu tóc của Thiên Nhu, nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ cam tâm qua cuộc sống không bằng heo chó cả đời sao? Có khả năng sao?!”

Sắc mặt Thiên Nhu đỏ lên, nhìn chằm chằm từng vết sẹo khủng bố kia, không màng đau đớn, liều mạng giãy giụa.

“Trình Dĩ Sênh, anh là tên biến thái!!” Trong sự sợ hãi đến cực độ, giọng nói luôn mềm mại nhẹ nhàng bỗng trở nên bén nhọn, cố tránh thoát sự khống chế của anh ta, đầu tóc cô cũng trở nên hỗn độn: “Tôi không nhận ra anh…… Tôi chỉ nhớ 5 năm trước anh rất tốt với chị của tôi, anh thương chị của tôi như vậy, nhưng sao bây giờ anh có thể làm ra mấy chuyện này!! Tiểu Ảnh nợ anh sao? Chị tôi nợ anh sao?! Vốn dĩ anh chính là một kẻ nghèo, dựa vào kết hôn ở rể  nhà giàu mới có được hôm nay, hiện tại, bởi vì cường bạo chị tôi chưa thành mà mất đi những thứ kia, anh có cái gì đáng thương! Những thứ đó vốn không thuộc về anh! Trách không được anh rể của tôi muốn đuổi giết anh…… Nếu là tôi, tôi cũng sẽ đuổi giết anh cả đời!”

Hết chương 304