Đôi mắt to tròn trong suốt của Tiểu Ảnh nháy nháy, xoay người đưa lưng về phía bọn họ: "Con không có nghe được gì nha, hai người tự thương lượng đi!"
Ngoài cửa, Nam Cung Ngạo cũng chống gậy đi tới gần, nhíu mày hỏi: "Nha đầu, không có sao chứ?"
Vừa nghe đến giọng nói của Nam Cung Ngạo, theo bản năng, Dụ Thiên Tuyết tránh khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, đứng thẳng người, bóng dáng mảnh khảnh lộ ra sự độc lập cùng hào phóng, ánh mắt thản nhiên: "Cháu không sao, Nam Cung tiên sinh."
Ánh mắt của hai người chạm nhau, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, Dụ Thiên Tuyết chưa quên cảnh tượng mình từng hung dữ mắng ông ở trong bệnh viện, cũng giống như không quên được ông lão nghiêm trang này đã từng ghét bỏ mình không có tư cách làm mẹ của Tiểu Ảnh, không có tư cách đứng ở bên cạnh đứa con trai vàng quý báu của ông như thế nào, mà Nam Cung Ngạo thì lại nhớ tới mấy chuyện vô lý mình đã từng làm, con dâu và con rể mà mình luôn giữ gìn bảo vệ thế nhưng lại làm ra loại chuyện kia, cô gái này...... Ngược lại một lời lạnh nhạt cũng chưa hề nói qua.
"Tốt, không có việc gì là tốt......" Ánh mắt của Nam Cung Ngạo có chút né tránh, trầm giọng nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi! Quản gia, xem phòng ăn sắp đặt xong chưa, sau đó đi gọi tiểu thư!"
Ở xa xa, quản gia đáp một tiếng, đi về phía phòng của Nam Cung Dạ Hi.
Dụ Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên: "Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?"
Ánh mắt cô nghi hoặc nhìn Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh nhún nhún vai lộ ra vẻ mặt vô tội, xòe hai bàn tay nhỏ ra bày tỏ mình không biết.
Nam Cung Kình Hiên vươn hai cánh tay ôm cô vào trong ngực, khẽ hôn lên trán cô, ánh mắt thâm thúy lộ vẻ thương yêu cưng chiều, giọng khàn khàn nói: "Ăn bữa cơm mà thôi, em sẽ không ngay cả điều này cũng cự tuyệt, phải không?"
Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên trán, theo bản năng, Dụ Thiên Tuyết có cảm giác mình đang được người đàn ông mạnh mẽ bá đạo này bảo vệ, bảo đảm sẽ không chịu một chút thương tổn, nhưng điều khiến cô khẩn trương là bầu không khí này, đã rất nhiều năm, cô không có ăn cơm cùng với người nhà, cô nhớ lúc ban đầu mình đi tới nhà Nam Cung, khi đó, toàn bộ bàn ăn đều là người có quan hệ gia đình với nhau, còn cô, chỉ là một người ngoài.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ khó xử, nhìn Nam Cung Ngạo cười híp mắt vươn tay với Tiểu Ảnh, trong đôi mắt già nua lộ ra sự từ ái cùng vẻ chờ mong.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
"Tiểu Ảnh, tới đây, đi ăn cơm với ông nội, ngồi bên cạnh ông nội, có được không?"
Đây là ông lão đã từng ác độc sắc bén phong vân một cõi trên thương trường, giờ phút này lại khom người cười yếu ớt, để xuống tất cả tư thái, muốn có được sự ưu ái của một đứa bé, đó là cốt nhục mà ông thương yêu vô cùng sâu sắc, là bảo bối ông nâng niu ở trong lòng bàn tay.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Ảnh nhìn ông, nhớ tới hộ vệ đã dùng tánh mạng bảo vệ mình ở Đài Bắc, vươn bàn tay nhỏ bé đặt vào trong lòng bàn tay ông, Nam Cung Ngạo cười tươi như một đóa hoa, cứ khom người như vậy nắm tay cậu bé đi vào phòng ăn.
Tiểu Ảnh vừa đi vừa nghĩ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: "Ông nội, cháu muốn ăn cá trích kho tàu, mẹ làm ăn rất ngon, dì đầu bếp ở đây biết làm không?"
Bước chân của Nam Cung Ngạo suýt nữa lảo đảo, nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp trong lòng bàn tay, nhất thời run rẩy, nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, hướng ra phía bên ngoài kêu to: "Bà Ngô, bà Ngô! Làm một phần cá trích kho tàu, có nghe hay không!"
Nhìn một già một trẻ đi xa, Dụ Thiên Tuyết sợ hãi than thở.
"Em xem, bảo bảo của chúng ta được hoan nghênh biết bao nhiêu......" Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng xoay người cô lại, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt cô, giơ tay nắm cằm của cô: "Nếu em chịu ở lại thì nhất định sẽ được hoan nghênh hơn nữa, em nói đúng không?"
Ánh mắt mê ly mị hoặc của anh rất có ma lực đầu độc, Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, nhẹ nhàng né tránh.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
"Đó là bảo bảo, không phải em, bảo bảo vô tội ngây thơ, em không giống."
"À? Vậy tâm tư của em là gì? Nói cho anh nghe thử." Hai cánh tay của Nam Cung Kình Hiên vây cô vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy trong suốt, nhàn nhạt cười nhìn cô.
"Em......" Dụ Thiên Tuyết cứng họng, mặt càng đỏ hơn.
Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu khe khẽ hôn môi cô, thấp giọng nói: "Người có tâm tư là anh...... Là anh luôn muốn chiếm đoạt em, vẫn muốn chiếm vị trí nhạy cảm yếu ớt nhất trong lòng em, muốn cưới em về nhà, muốn em yêu anh cả đời.....”
Bàn tay đặt sau gáy đang nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi luồn vào tóc bên trong mái tóc của cô, Dụ Thiên Tuyết bị sự thân mật như vậy kích thích, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi, xúc cảm trên đôi môi rất rõ ràng, cô có phần hít thở không thông, không nhịn được nhẹ nhàng hé miệng muốn hô hấp, lại không nghĩ rằng trong nháy mắt đã bị anh hôn, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu dường như có pháo hoa nổ tung, xúc cảm nóng bỏng tràn ngập nơi đầu lưỡi, anh siết chặt gáy của cô, từ từ xâm nhập, càng lúc càng sâu, đắm chìm trong vẻ đẹp của cô.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Dụ Thiên Tuyết có chút không chịu nổi, hai cánh tay bấu víu thật chặt bờ vai của anh, hai cánh tay của Nam Cung Kình Hiên giữ chặt thắt lưng của cô, siết thật chặt vào thân thể mình, càng hôn càng sâu, càng lúc càng thêm thâm tình, cảm giác được thân thể cô hơi run rẩy, còn đầu lưỡi nóng bỏng không biết vì sao cứ né tránh.
"Không...... Đừng...... Đang ở nhà của anh......" Thừa dịp anh thay đổi tư thế, Dụ Thiên Tuyết khó khăn nói.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Nam Cung Kình Hiên chận lại cánh môi đang nỉ non của cô, thơm mềm trơn trợt, loay hoay xoay thân thể nhỏ xinh của cô thành một tư thế hoàn toàn ăn khớp với thân thể mình, để có thể dễ dàng thâm nhập sâu hơn mà hưởng thụ hương vị thơm ngọt của cô, thật mềm mại...... Hương vị thật thơm ngọt ......
"Anh chỉ hôn em mà thôi...... Còn chưa có làm ra chuyện gì quá đáng...... Sao lại run thành thế này......" Nam Cung Kình Hiên vừa thở gấp vừa nói, môi vẫn đặt ở môi của cô, bàn tay ở sau lưng cô đang xoa nắn qua lại, cảm giác được cô bị nụ hôn này kích thích đến đứng không vững, sao lại nhạy cảm nhiều như vậy!
Thân thể của anh cũng bắt đầu nóng lên, ôm chặt cô, dường như lớp quần áo mỏng manh cũng không ngăn được sự bừng bừng phấn chấn này.
Rất không dễ dàng Dụ Thiên Tuyết mới được anh buông ra, hô hấp dồn dập, mặt đỏ lên úp trong lồng ngực anh, suýt nữa hít thở không thông.
Mà lúc này, ở cửa hông phòng khách, đột nhiên truyền đến tiếng ‘Loảng xoảng!’ thật lớn.
Quản gia lảo đảo thối lui ra khỏi cửa phòng, một cái bình hoa bị ném bể vụn ở dưới chân ông, ngay sau đó là tiếng khóc nức nở mang theo tiếng gào khàn khàn của Nam Cung Dạ Hi: "Đi ra ngoài cho tôi!...... Ăn mừng cái gì? Các người muốn ăn mừng tôi nhà tan cửa nát có phải không! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi! Còn vào nữa là tôi cắt đứt chân các người!"
Xa xa, Nam Cung Kình Hiên nghe được thì cau mày.
Quản gia nói xin lỗi, dồn dập lui về phía sau, sau đó đứng lại, vẫn như cũ khom người lễ phép nói lại mục đích đến, nói cô ta đến phòng ăn ăn cơm.
"Tôi không muốn ăn! Ông nói ông ấy quản con trai cùng với thằng cháu nội khỉ gió của ông ấy đi! Tôi là cái gì? Tốt nhất các người cũng đuổi tôi ra khỏi nhà, vĩnh viễn cũng đừng cho tôi trở về, cũng tránh cho các người nhìn chuyện xấu của tôi! Cút!"
Tiếng la lối bén nhọn khiến người giúp việc đang bận rộn trong phòng khách cũng sợ tới mức không dám lên tiếng, một lời cũng không dám nói.
Nam Cung Kình Hiên ôm Dụ Thiên Tuyết, cau mày lạnh lùng nói: "Con bé này, lại bắt đầu la lối om sòm nữa đúng không?"
Hết chương 280