Mà ở trong xe, Trình Dĩ Sênh ôm cánh tay suýt gãy do bị té, khó khăn cầm tay lái, chân đạp ga tăng tốc độ tối đa!
Anh ta không ngờ lại phát triển thành như thế này.
Rõ ràng là đã tiến triển thuận lợi, thế nhưng con vịt nấu chín lại bay mất!
Anh ta biết suy nghĩ của Thiên Tuyết đơn thuần, căn bản sẽ không lừa người khác, cũng sẽ không giở trò lừa gạt, thời điểm nói láo đều sẽ bị người ta nhìn ra, khẳng định là có người bố trí đám người kia theo sau cô! Anh ta không có được Thiên Tuyết là chuyện nhỏ, bị người khác nhìn thấy anh ta làm mấy chuyện sai trái này với Thiên Tuyết, bắt được nhược điểm của anh ta mới là vấn đề mấu chốt nhất!
Chân của anh ta đạp ga tăng tốc, không để ý mọi thứ lao về phía trước, anh ta rơi vào tay ai cũng tốt, chính là không thể rơi vào trong tay của Nam Cung Kình Hiên, so với giết anh ta, việc này càng khó chịu hơn!
Trước mắt bỗng hơi tối đen, suýt nữa đụng vào biển báo chỉ đường, Trình Dĩ Sênh vội vàng tránh qua, cảm thấy sự hốt hoảng trong lòng đã lớn hơn tưởng tượng, vất vả cho tới hôm nay anh ta mới lấy được tất cả, không thể cứ như vậy mà bị hủy......
Xe đằng sau cứ đi theo như bóng ma.
Tốc độ xe của Trình Dĩ Sênh rất liều mạng, người đàn ông cau mày nhìn, chỉ có thể điên khùng cùng anh ta, ba chiếc xe chạy tách ra thành vòng vây, theo phương hướng anh ta có thể sẽ rẽ ngang nửa đường.
Đột nhiên di động trong tay chấn động.
Người đàn ông tranh thủ bắt máy.
"Alo?" Anh ta lạnh nhạt lên tiếng, ngay lập tức vẻ mặt cung kính: "Thiếu gia!"
Ngồi ở bên cạnh, ánh mắt Dụ Thiên Tuyết sáng lên, trong đôi mắt trong suốt như nước tràn đầy sự nhu tình.
"Hiện tại đã tới?" Người đàn ông có phần kinh ngạc vui mừng, trầm giọng nói: "Hiện giờ Dụ tiểu thư đang ở bên cạnh tôi, chúng tôi đang đuổi theo Trình Dĩ Sênh...... Đúng, không sai, chính là anh ta."
Nói xong, anh ta đưa điện thoại di động cho Dụ Thiên Tuyết.
Dụ Thiên Tuyết nhận lấy điện thoại di động, run rẩy đặt ở bên tai: "Kình Hiên......"
"Thiên Tuyết......" Trong nháy mắt nghe được giọng nói này, địa phương mềm mại nhất trong lòng Nam Cung Kình Hiên chợt xúc động, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi cô: "Mọi người đang ở nơi nào? Bây giờ anh đi đón em, Tiểu Ảnh đang ở bên cạnh anh, đừng sợ, biết không?"
Vết thương trên người âm ỉ đau khiến giọng nói từ tính như xa như gần, mắt Dụ Thiên Tuyết ẩm ướt, run giọng nói: "Em không nghĩ nhiều như vậy, em không điện thoại được cho anh, vì thế mới cho rằng Tiểu Ảnh thật sự ở trong tay anh ta, khi tới đây em mới biết......"
"Anh biết rồi...... Đừng thương tâm, Tiểu Ảnh đang ở đây....." Nói xong, anh đưa di động đến bên tai Tiểu Ảnh, giọng nói thanh thúy mà lệ thuộc kia truyền đến: "Mẹ! Mẹ! Tiểu Ảnh ở chỗ này, Tiểu Ảnh không có sao! Mẹ đừng khóc, đừng lo lắng nha......"
Hai tay của Dụ Thiên Tuyết cầm chặt điện thoại di động áp sát vào tai, dường như muốn rơi lệ như mưa khi nghe được giọng nói ngây thơ chất phác kia.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Nói cho anh biết, hiện tại mọi người đang ở đâu, anh tới ngay lập tức." Giọng nói dịu dàng khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên truyền đến lần nữa.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Dụ Thiên Tuyết bình tĩnh lại, nói cho anh biết phương hướng vị trí đại khái, khàn giọng do dự nói: "Bọn em vẫn đang đuổi theo Trình Dĩ Sênh, anh nhất định phải tới đây sao?"
"Sẽ không để cho cậu ta chạy thoát, cậu ta không có nơi nào để đi, lại càng không có địa phương nào ẩn núp, chỉ có một con đường chết là tự chui đầu vào lưới, không cần lo lắng," Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, giọng khàn khàn nói: "Thiên Tuyết, nếu lại không nhìn thấy em thì anh sẽ điên mất......"
Sao giọng của anh lại kém như vậy, mang theo sự khàn đặc làm cho cô run sợ.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Suốt cả một ngày, cô trôi qua lâu như một năm vậy, kinh hồn bạt vía, trái tim đã vượt qua sự kinh sợ có thể chịu được, Dụ Thiên Tuyết cắn môi, mệt mỏi mà đau lòng, giọng nói run run: "Em cũng rất muốn gặp anh......"
Em cũng rất muốn gặp anh.
Ngồi trên ghế lái, người đàn ông cẩn thận lắng nghe đối thoại của bọn họ, ánh mắt sắc bén thoáng mềm mại, nhẹ nhàng đè bộ đàm bên môi ra lệnh cho hai chiếc xe còn lại tiếp tục đuổi theo, nếu như mất dấu, trực tiếp giám sát tất cả các điểm dừng chân của Nam Cung Dạ Hi và Trình Dĩ Sênh ở thành phố Z.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Bao vây phong sát khắp thành phố, anh ta tuyệt đối tuyệt đối trốn không thoát.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Xe chạy theo hướng một con đường khác, trong lòng Dụ Thiên Tuyết khẽ nóng nảy, thời điểm nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy tới, bất thình lình trong lòng như bị níu chặt, khi tới gần mới chợt hoảng hốt, phát hiện bên trong có khuôn mặt cùng hình dáng quen thuộc.
Hai chiếc xe lần lượt dừng lại.
Dụ Thiên Tuyết mở cửa xuống xe thật nhanh, mà bên kia, Tiểu Ảnh cũng mở cửa xe nhảy xuống, gương mặt nho nhỏ đáng yêu lộ vẻ lo âu cùng kính trọng, cẩn thận nắm tay Nam Cung Kình Hiên bước ra, khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đằng sau xe, trợn to hai mắt kêu lên một tiếng: "Mẹ!"
Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết cũng rớt xuống, đóng cửa xe chạy nhanh về phía con trai, Tiểu Ảnh buông tay Nam Cung Kình Hiên ra chạy tới, dang hai tay lao vào trong lòng Dụ Thiên Tuyết!
"Mẹ! Mẹ!" Trái tim của Tiểu Ảnh kịch liệt nhảy phù phù phù phù, ôm lấy mẹ của mình, giống như ôm toàn bộ thế giới, cảm thấy an toàn và ấm áp, cố nhịn chốc lát vẫn không nhịn được: "Oa" một tiếng, nằm trên vai cô mà khóc òa lên.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Tiếng khóc này khiến trái tim của Dụ Thiên Tuyết tan nát, run rẩy ôm con trai, nhìn cả người con trai dơ bẩn, hai bàn tay nhỏ bé băng bó, trong đôi mắt to tròn rơi xuống từng dòng nước mắt trong suốt, cô cầm hai bàn tay nhỏ bé, nhẹ giọng dụ dỗ: "Đừng khóc, Tiểu Ảnh đừng khóc, không sao, là mẹ không bảo vệ con tốt, Tiểu Ảnh rất đau đúng không? Mẹ giúp con thổi......"
Hàng lông mi thật dài rũ xuống, một giọt lệ nóng bỏng cũng rơi xuống theo, Dụ Thiên Tuyết biết, khẳng định là bảo bảo đã gặp phải chuyện rất đáng sợ mới có thể như vậy, bảo bảo nhất định rất dũng cảm, cậu bé luôn không sợ bất cứ gì......
Nam Cung Kình Hiên đứng ở xa xa, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con, gương mặt tuấn tú tái nhợt tràn đầy sự nhu tình, có loại cảm giác thoải mái sống sót sau tai nạn, ở ống tay áo của anh có máu tươi nhỏ giọt rơi xuống mặt đất, nhưng trong lòng anh tràn đầy sự ấm áp.
Anh đi tới, ngồi xổm người xuống, giơ một cánh tay vây quanh hai mẹ con, ấn xuống một nụ hôn ở trên trán của Dụ Thiên Tuyết.
Vào giờ khắc này, không ai biết, trong lòng anh cảm thấy may mắn và cảm kích biết dường nào.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Cánh tay to lớn khẽ run run, Nam Cung Kình Hiên dịu dàng mà quyến luyến cọ xát gò má của cô, giọng nói khàn khàn: "Anh cũng không ngờ khó khăn đến vậy...... Nhưng có thể nhìn thấy con trai chính là tốt nhất, bảo bảo...... Đừng khóc, về sau, ba và mẹ sẽ không bao giờ để cho con bị bất kỳ uất ức hay tổn thương gì nữa, ba thề......"
Một nhà ba người an ủi lẫn nhau khiến người ta rơi lệ, ở trên con đường yên tĩnh trống trải, rung động lòng người.
*****
Trong bệnh viện trung tâm thành phố Z.
Lúc lên xe Dụ Thiên Tuyết mới nhìn thấy cánh tay của Nam Cung Kình Hiên thấm ướt máu tươi, hoảng sợ cả kinh, thế mới biết anh bị thương ở Đài Bắc vẫn còn chưa lấy đạn ra, đau lòng không chịu nổi, đoàn người vội vàng đi đến bệnh viện.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Đạn được lấy ra, mang theo máu tươi nằm ở trong mâm, nhìn thấy mà ghê.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Dụ Thiên Tuyết ở bên cạnh nắm thật chặt tay của anh, trông chừng y tá băng bó cho anh, trên cánh tay rỉ ra lớp mồ hôi mỏng đã được miếng bông gòn ẩm ướt lau sạch sẽ, băng vải vòng một tầng lại một tầng, nhưng ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên lại chỉ nhìn chăm chú vào cô.
"Anh đã nói là không đau...... Em bi thương như vậy làm gì?" Đôi mắt thâm thúy của anh sáng chói, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.
Hết chương 265