"Tiểu Nhu!" Dụ Thiên Tuyết lo lắng kêu lên một tiếng, vừa định đuổi theo, nhưng bị Nam Cung Kình Hiên kéo lại.
"Không cần lo cho em ấy, trước tiên hãy để em ấy yên tĩnh một mình." Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói.
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt nhìn anh, lắc đầu: "Em vẫn muốn giải thích rõ với em ấy, để em ấy tự mình suy nghĩ không biết sẽ trở thành cái dạng gì."
Nam Cung Kình Hiên khẽ dùng sức kéo cô vào trong ngực, vuốt tóc của cô: "Muốn giải thích cũng phải do anh tới giải thích, em không cần nói gì....... Anh phải khai báo thành thực, năm năm trước, thật sự anh chính là một tên mặt người dạ thú, cường thế chiếm đoạt em, như thế thì sự chú ý của em ấy sẽ chuyển dời đến trên người anh, nói không chừng còn hận chết anh...... Nhưng không sao, dù sao thì bây giờ chúng ta yêu nhau, người muốn chia rẽ chúng ta rất nhiều, thêm một người cũng chẳng sao."
Trong giọng nói trầm thấp có chút ý tứ nhạo báng, Dụ Thiên Tuyết nổi cáu đấm anh một cái, trong đôi mắt trong suốt lộ vẻ trách cứ.
"Anh nói sơ qua thôi, đừng có nói thật cho em ấy biết mấy chuyện kia." Cô dặn dò.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Tại sao? Em không muốn cho em ấy biết à?"
Dụ Thiên Tuyết gật đầu: "Em với anh vốn đã đủ rối rắm, em không muốn em ấy biết những chuyện kia, cũng không muốn cho em ấy biết em đã từng thảm hại như vậy."
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn vào mắt của cô, cười yếu ớt, nói: "Được."
Cùng nhau đi lên trên lầu.
Nam Cung Kình Hiên đi tới gõ cửa phòng của Thiên Nhu, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra sự quan tâm: "Đã ngủ chưa?"
Anh cố ý hỏi như thế, sớm như vậy, hẳn là chưa ngủ.
Một lát sau, Thiên Nhu mới chạy tới mở cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ phức tạp, nhìn sau lưng anh: "Chị đâu? Sao không phải là chị tới?"
“Cô ấy mệt mỏi, để cho cô nghỉ ngơi một chút, tôi nói với em không phải cũng giống nhau sao?" Nam Cung Kình Hiên chống một cánh tay trên vách tường, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ sâu xa: "Hay em không muốn nghe tôi nói?"
Thiên Nhu cắn môi, trong phòng của cô không có mở đèn, nhìn người đàn ông từ góc độ này, cả người anh tựa như chìm trong hào quang, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi rất mê người, cô không tự chủ được, kéo cửa ra để cho anh đi vào.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Suốt năm năm em ở nước ngoài anh không hề nói cho em biết chị ở nơi nào, hiện tại em đã trở về, chị vẫn ở đây, anh không biết em có bao nhiêu vui mừng đâu, nhưng......" Thiên Nhu nhìn anh, có hơi chột dạ, nhưng vẫn dũng cảm nói ra: "Tại sao lúc trước anh không nói cho em biết quan hệ của anh và chị? Báo chí viết anh đã có hôn ước nhiều năm, đó không phải là thời điểm anh và chị em quen biết nhau thì anh đã có hôn ước trong người sao? Các người như bây giờ thì được coi là gì?"
Rất nhiều vấn đề, Nam Cung Kình Hiên cũng có phần trả lời không xuể.
Anh trầm ngâm một chút, chậm rãi xoay người đối diện với cô.
"Tôi và chị em biết nhau là một sự kiện ngoài ý muốn, giữa chúng tôi đã từng xảy ra rất nhiều chuyện không vui, khi đó em vẫn còn ở viện điều dưỡng, tình huống rất tệ," Nhớ tới khi đó hung ác xấu xa đổi đi giác mạc của cô để bức ép Thiên Tuyết, trong lòng Nam Cung Kình Hiên có hơi áy náy, nhưng vẫn chống đỡ nói tiếp: "Vì cứu em, chị của em đã nỗ lực và trả giá rất nhiều, tôi cũng rất ti tiện, lợi dụng chuyện này để tới gần cô ấy, sau đó...... Năm năm nay, tôi vẫn liên lạc với em nhưng không nói cho em biết tin tức của Thiên Tuyết, đó là bởi vì tôi cũng không biết cô ấy đã đi nơi nào, tin tưởng tôi, tôi cũng chỉ mới tìm được cô ấy cách đây không lâu, trước mặt em, tôi có thể xác định một chuyện, tôi yêu chị của em, thật sự rất yêu, chúng tôi đã quyết định sống chung với nhau, dù bây giờ hay là về sau."
Tất cả mọi chuyện nghe rất phức tạp, Thiên Nhu nghe đến hồ lý hồ đồ, nhưng lúc nghe được câu cuối cùng thì trong lòng chua xót, ngước mắt nhìn anh, hỏi: "Vậy còn vợ chưa cưới của anh? Báo chí viết cô ấy bị người cường bạo vẫn còn ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, sao anh và chị em có thể ——"
Cô nói không được mấy chữ ‘Cấu kết với nhau làm việc xấu’ kia.
Nam Cung Kình Hiên cười cười, trong sự âm lãnh lộ ra vẻ hờ hững, bước tới vỗ vỗ đầu của cô: "Đây chính là nguyên nhân tôi không muốn để em xem tin tức, đừng nên nhìn những người đó viết bậy bạ, biết chưa?"
Trong nháy mắt, Thiên Nhu có chút bất lực, ánh mắt trong trẻo nhìn anh: "Em không biết có phải viết bậy hay không, nhưng, anh nên có trách nhiệm với vợ chưa cưới của anh hơn một chút, ngay cả người không quen biết là em mà anh cũng có thể đối xử tốt, sao anh có thể yên tâm thanh thản khi có lỗi với cô ấy......"
Nam Cung Kình Hiên cười cười: "Em không giống, tôi giúp em đối xử tốt với em, chưa làm qua chuyện gì tổn thương em, có lẽ là bởi vì em cách tôi quá xa, tóm lại, đúng là tôi có vị hôn thê, nhưng hôn ước đó rất nhanh sẽ được hủy bỏ, tôi sẽ cưới chị của em."
"Cũng bởi vì vị hôn thê của anh bị cường bạo sao? Cho nên anh không muốn cưới cô ấy?"
Lúc nghe anh nói câu ‘Em không giống’, bỗng nhiên trong lòng Thiên Nhu rung động, rất ấm áp và kiên định, nhưng vẫn không thể hiểu nổi hành động của Nam Cung Kình Hiên.
"Cô ta đã từng làm qua chuyện không tốt với chị của em, vì thế tôi không thể bỏ qua cho cô ta —— hiểu không?" Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên hơi sắc lạnh, rất thẳng thắng nói rõ ra.
Thiên Nhu dừng lại, bỗng nhiên có một loại cảm giác thức tỉnh triệt để, cô suy nghĩ rất cẩn thận, tiêu hóa lời anh nói, đại khái cũng đã hiểu được quan hệ của bọn họ.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Anh chờ một chút, em có cái này đưa cho anh." Thiên Nhu không muốn dây dưa chuyện này nữa, đây xem như là lần đầu tiên cô đơn độc chung đụng cùng Nam Cung Kình Hiên sau khi trở về nước, cô không muốn lãng phí thời gian chất vấn anh.
Nam Cung Kình Hiên chờ một lát, cô cầm tới hai tờ giấy được cuốn lại tỉ mỉ, mặt khẽ ửng hồng.
"Bằng cấp cùng bằng tốt nghiệp của em, em muốn đưa cho anh bảo quản," Cô kéo tay anh qua, đặt vào trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình ‘công đức viên mãn’: "Bên trong còn có khoản tiền đầu tiên em ở nước ngoài đi làm kiếm được, em cũng muốn nó tặng cho anh."
Nam Cung Kình Hiên có hơi kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay, chỉ cảm thấy ngực có chút khó chịu.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Anh cười rộ lên, đặt đồ ở trên bàn.
"Em cần bằng cấp để tìm việc làm, tiền thì tự mình cất giữ, tôi không cầm được." Anh đã hiểu ý tứ của cô bé này, dứt khoát cười trừ.
Thiên Nhu ngẩn ra, nhất thời kinh hoảng.
"Anh...... Anh không lấy thật sao??" Trong đôi mắt trong suốt của cô lộ ra sự hoảng loạn: "Em không có gì khác có thể tặng, cảm thấy trong mấy năm đại học cũng chỉ có những thứ này có thể báo đáp anh, nếu anh không lấy, em cũng không biết nên làm sao bây giờ!"
"Tôi không có ý đó," Nam Cung Kình Hiên giơ ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm, nụ cười nhàn nhạt vẫn ở trên môi: "Thiên Nhu, mấy thứ này em nên đưa cho chị của em, người chân chính em nên báo đáp là cô ấy chứ không phải tôi, hiểu không?"
Thiên Nhu vẫn không hiểu, cắn môi, trong khi anh căn bản không có phòng bị, trong nháy mắt, cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Hai cánh tay trắng noãn thanh nhã, vòng quanh hông của anh, thật chặt quấn lấy anh, cả người dán sát với anh, Thiên Nhu vùi sâu hô hấp của mình vào bên trong áo sơ mi của anh.
Toàn thân Nam Cung Kình Hiên cứng đờ, cảm giác có một sự mâu thuẫn mãnh liệt sinh ra từ tận đáy lòng, ngoại trừ Thiên Tuyết, anh không quen bị phụ nữ khác thân mật quấn lấy như vậy, anh cau mày, đặt tay ở trên vai cô muốn đẩy ra.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Thiên Nhu, em......"
"Anh chờ một chút, chỉ một chút thôi!" Thiên Nhu nói rất khẩn trương, cánh tay quấn chặt hơn: "Em cũng không có ý gì khác, em biết anh và chị của em yêu nhau, em chỉ muốn cám ơn anh...... Cái gì anh cũng không cần, nhưng em vẫn luôn muốn cám ơn anh."
Rốt cuộc bàn tay đặt trên vai cô ngưng dùng sức, Nam Cung Kình Hiên nhíu chặt mày, nhưng vẫn không buông tay ra.
"Van cầu anh, chỉ một chút thôi." Thiên Nhu run giọng nói.
Cô không nói gì nữa, thật ra đây là lần đầu tiên cô chân chính ôm một người đàn ông, thời điểm ở nước ngoài, không thiếu nam sinh theo đuổi cô, nhưng chỉ cần bọn họ chạm vào một ngón tay của cô, cô cũng đều cảm thấy mâu thuẫn, mà người đàn ông trước mắt này, chiều cao cao ngất của anh khiến người khác cảm thấy an toàn, toàn thân cũng tản mát ra hơi thở cùng sức quyến rũ đặc hữu của một người đàn ông thành thục, lồng ngực của anh cường tráng mà rắn chắc, nhịp tim đập mạnh như đánh trống, cô nhẹ nhàng dán sát, ngửi được mùi cỏ bạc hà nhàn nhạt trên người anh.
Nam Cung Kình Hiên không ngu ngốc, anh có thể cảm giác được ý tứ của cô bé này đối với anh.
"Được rồi, chị của em kêu tôi vào khuyên nhủ em, tôi không quấy rầy em nữa," Nam Cung Kình Hiên đưa tay vỗ vỗ đầu cô, ung dung thản nhiên kéo cánh tay quấn quanh thắt lưng của mình xuống, đôi mắt thâm thúy có chút thâm ý nhìn không thấu, cười yếu ớt nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Ôm ấp chỉ kéo dài mấy giây, bị buộc rời khỏi, Thiên Nhu có một loại cảm giác bị đẩy ra.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Anh vẫn đối xử rất lễ nghĩa, toàn thân đều lộ ra quý khí khó nói lên lời, làm cho người ta cảm thấy rất khó đến gần.
Cửa phòng được mở ra đóng lại, anh đã đi mất.
Thiên Nhu chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm hai vai của mình, mái tóc dài tán lạc ở trên bờ vai, thậm chí trong lòng có chút mất mác và trống rỗng, loại cảm giác này, dù khi một mình ở nước ngoài học hành cũng không hề có, đầu óc cô hơi đau, có chút hỗn loạn, tay đè chặt huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa, nhỏ giọng tự nhủ: "Không được suy nghĩ...... Không được nghĩ nữa không được nghĩ nữa! Anh ấy là bạn trai của chị!!"
Một lần lại một lần, cô cứ tự nhắc nhở mình như vậy.
Nhưng...... Từ thời điểm bước chân lên máy bay để trở về nước, cô đã bắt đầu chờ mong, cứ như vậy...... Một chút hy vọng cũng không có sao??
*****
Sáng sớm.
Triền miên buồn ngủ còn quanh quẩn ở trong đầu, Dụ Thiên Tuyết ‘ưm’ một tiếng, nhẹ nhàng xoay người, chỉ cảm thấy cả người có hơi nóng ran, chóp mũi tiếp xúc với một thân thể nóng hổi, cô vừa muốn mở mắt ra nhìn, ngang hông đã truyền đến một cỗ lực lượng ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực, để cho cả người cô cũng dán sát vào.
"......" Loại cảm giác này rất kỳ diệu, toàn thân cũng bị sự thân mật quấn lấy, nóng bỏng mà nguy hiểm.
Dụ Thiên Tuyết lại trầm thấp ‘ưm’ một tiếng, hàng lông mi dài mở ra tựa như cánh hoa nở rộ.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Dậy rồi?" Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên ồm ồm vang lên ở bên tai, cúi đầu xuống chống chóp mũi vào chóp mũi của cô, chân dài đẩy hai chân trắng mềm đang khép của cô ra, từ từ hướng lên chỗ tư mật nhạy cảm của cô, mập mờ cọ sát, càng lúc càng quấn quít dây dưa chặt hơn.
."......" Dụ Thiên Tuyết run lên một cái, không nghĩ tới mới sáng sớm mà anh đã có động tác mập mờ như vậy, nhất thời sắc mặt ửng hồng, chống tay trên ngực anh, nói: "Anh làm cái gì?"
"Tối qua anh đã nhịn suốt cả đêm, nghẹn đến sắp điên rồi......" Giọng của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng khàn, có chút nghiến răng, lật người một cái đè cô ở dưới thân, chống chóp mũi vào chóp mũi của cô, hơi thở nóng hừng hực phun ở trên mặt cô.
Hết chương 237