Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 170: Loại chuyện bỏ thuốc hạ lưu này, tôi nhất định phải biết do ai làm




Trái tim của Nam Cung Kình Hiên đau nhói như bị kim châm.

Anh suýt nữa lại không khống chế được mình.

“Thiên Tuyết, đừng nói nói lẫy.” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự thống khổ: “Anh nói rồi anh yêu em, em cũng đã nói sẽ cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa, chúng ta đừng dùng phương thức này hành hạ lẫn nhau được không?”

“Anh yêu tôi sao?” Dụ Thiên Tuyết nâng mắt lên, trong suốt không nhiễm một hạt bụi nhỏ, cô ngờ vực, trong bi thương xen lẫn sự nghi hoặc: “Anh thật sự yêu tôi?”

“Nam Cung Kình Hiên, tôi luôn cảm thấy có rất nhiều phương thức để yêu một người, anh đặt tôi trong lòng, cho tôi rất nhiều quyền lợi cùng đãi ngộ mà phụ nữ khác không có, nhưng bên trong nhiều quyền lợi như vậy chẳng lẽ không hề có một cái gọi là nguyện ý tin tưởng tôi hay sao?”

“Anh không hiểu tôi là loại người nào, không biết tôi sẽ làm gì, đến cùng người phụ nữ anh yêu là người như thế nào? Anh xác định anh hiểu rõ sao?”

Ánh mắt trong suốt như mặt nước, khiến cho toàn bộ sự áy náy cùng tất cả suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu,.lê.quý.đôn. cũng không có nơi nào trốn tránh.

Nam Cung Kình Hiên bị lời nói bén nhọn của cô đâm đến cả người cũng đau đớn, vuốt ve mặt cô, còn sợ làm dơ bẩn sự thuần khiết của cô.

“Thật xin lỗi..... Thật xin lỗi…..” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn, như muốn móc tim móc phổi trong ngực ra cho cô nhìn, từ trước đến nay anh chưa từng hối hận thế này, hối hận đến hận không thể lật đổ tất cả làm lại từ đầu, anh sẽ không bao giờ đối xử với cô như thế nữa.

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi rũ mắt, hàng mi dài như cánh bướm rơi xuống, có sự yếu ớt trêu chọc người trìu mến.

“Không cần tổn thương xong sau đó lại tới nói xin lỗi tôi, tôi không cần.” Dụ Thiên Tuyết cau mày, né tránh hơi thở ấm áp của anh.

Loại cảm giác này, cô tiếp nhận nhiều lần lắm rồi.

“Anh bảo đảm sẽ không có lần sau, anh cam đoan, được không?” Nam Cung Kình Hiên giống như ôm lấy bảo vật, dùng hết tất cả sự kiên nhẫn xoa dịu cô, chỉ sợ cô không bao giờ chịu quay đầu lại nữa.

Dụ Thiên Tuyết không muốn nghe, trực tiếp sử dụng tay che lỗ tai, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại.

Nam Cung Kình Hiên cảm thán trong lòng, thật tốt, cô vẫn còn mở miệng nói chuyện với anh, không có vừa mở mắt là coi anh như {người trong suốt}, đây thật là vạn hạnh trong bất hạnh, chẳng qua là tối hôm qua cô thật sự rất thống khổ, trong thời tiết rét lạnh xối nước lâu như vậy, trong quá trình đó, nhất định là cô hận chết anh, hận không thể xé rách nát cái miệng này của anh, hận đến không thể phanh thây anh.

Nam Cung Kình Hiên cũng không nóng lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho quản lý Chương.

Dụ Thiên Tuyết vốn bịt hai lỗ tai không muốn nghe anh nói, thấy anh không dây dưa nữa thì để tay xuống, lại không nghĩ rằng nghe anh và quản lý Chương đối thoại, có chút kinh ngạc, không biết anh muốn làm gì.

“Hôm nay cô ấy không thoải mái, không muốn đi làm.” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn Dụ Thiên Tuyết, môi mỏng khêu gợi hướng về phía điện thoại nói: “Không cho phép cậu trừ lương cô ấy, có nghe hay không?”

Nhất thời, sắc mặt Dụ Thiên Tuyết có một chút thay đổi, ánh mắt bối rối hốt hoảng.

“Ừ, làm vậy rất tốt, tốt nhất là cậu chuyển luôn tiền thưởng cuối năm vào tài khoản của cô ấy đi, như thế tốt hơn.” Bờ môi của Nam Cung Kình Hiên nhếch lên một nụ cười, tà mị bàn bạc, sau đó cúp điện thoại.

“Tôi không cần anh thông cảm, nghỉ phép chính là nghỉ phép, anh còn cho tôi đặc quyền như vậy tôi sẽ trực tiếp từ chức.” Dụ Thiên Tuyết dựa vào giường bệnh ngửa đầu nhìn anh, nghiêm túc nói.

“Là anh hại em phát bệnh, anh muốn bồi thường.”

“Không cần.”

“Anh muốn bồi thường.”

“Tôi không cần!”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô sinh động trở lại, anh căng thẳng đứng yên giống như một bức tượng, đôi mắt thâm thúy lấp lánh sáng nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cúi người ôm cô, nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua là người nào bỏ thuốc, em biết không?”

Cả người Dụ Thiên Tuyết run lên.

Khi phát hiện mình bị hạ dược, trong nháy mắt kia, cô chính là nghĩ tới vấn đề này, sau đó đã bị thuốc khống chế.

Nhưng, rốt cuộc là ai bỏ thuốc hại cô?

Lại còn là loại thuốc….. Thuốc kích dục…..

“….. Tôi không biết.” Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi nói.

“Anh vẫn luôn nghĩ đối phương bỏ thuốc em là có mục đích gì, lúc đó chỉ có Bùi Vũ Triết ở bên cạnh em, em xác định không phải anh ta??” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng hỏi.

Dụ Thiên Tuyết nghe vậy thì lạnh lùng tránh ra khỏi ngực của anh, ánh mắt trong veo nhìn anh.

“Một khắc không nghi ngờ người khác thì anh sẽ chết sao? Tôi ở chung một chỗ cùng Vũ Triết nhiều năm như vậy, anh ấy là loại người nào tôi rất rõ ràng, cho dù làm sai chuyện anh ấy cũng sẽ thừa nhận, cho tới bây giờ cũng không hề lừa gạt tôi! Tại sao anh lại hoài nghi anh ấy? Tín nhiệm người khác đối với anh khó khăn đến thế sao?!” Dụ Thiên Tuyết cau mày nói.

Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên nắm chặt hai cánh tay của cô nhẹ nhàng áp chế cô lần nữa, ánh mắt lộ ra sự đau lòng mà phức tạp: “Anh tin em cũng không có nghĩa là anh sẽ tin tưởng người khác! Nhất là người có khả năng tổn hại đến em, một người anh cũng sẽ không bỏ qua!”

Thời điểm anh nói câu cuối cùng, đôi mắt lộ vẻ ngoan độc, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt trong suốt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, hơi thở mong manh, ánh mắt rung động, hỏi: “Đến cùng anh là dạng đàn ông như thế nào? Có khi tốt muốn chết, lúc hư hỏng thì khiến tôi hận đến muốn giết chết anh…..”

Nam Cung Kình Hiên bóp chặt eo cô, hơi thở của anh hòa cùng hô hấp của cô, chống chóp mũi của mình vào mũi chóp mũi của cô, thở ra khí nóng: “Vậy còn bây giờ? Em cảm thấy anh đáng yêu hay đáng hận?”

Mắt thấy không khống chế được cục diện, Dụ Thiên Tuyết cau mày, nhẹ nhàng tránh ra khỏi sự giam cầm của anh.

“Tôi không biết ai bỏ thuốc, tóm lại không phải Vũ Triết, tôi cảm thấy không phải anh ấy.” Cô nhẹ giọng nói.

“Em dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao, sự tín nhiệm của em với bọn họ từ đâu mà đến?” Nam Cung Kình Hiên phất mấy sợi tóc qua bên tai cô, khàn giọng hỏi.

“Vậy còn anh? Đối với người khác không tín nhiệm từ gì mà đến?” Dụ Thiên Tuyết ngước mắt hỏi ngược lại.

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, không chớp mắt lấy một cái.

“Có một số việc sau này anh sẽ nói cho em nghe.” Giọng của Nam Cung Kình Hiên vẫn khàn đặc, trở lại đề tài cũ: “Tối hôm qua có thấy cái gì hay người nào khả nghi không? Từ lúc nào thì bắt đầu cảm thấy bất thường?”

Dụ Thiên Tuyết cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tôi không rõ ràng lắm, loại thuốc này uống vào sẽ lập tức phát tác sao? Tối hôm qua trên tiệc rượu tôi không quen biết người nào cả, tôi chỉ biết mỗi La Tình Uyển, nhưng cũng không có nói chuyện với cô ấy.”

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi trầm mặc, nghĩ tới người phụ nữ kia, nhíu mày càng lúc càng sâu.

Biết rõ Dụ Thiên Tuyết ở chung một chỗ cùng Bùi Vũ Triết còn muốn hạ dược, nhất định mục đích là muốn để cho bọn họ xảy ra quan hệ, người này sẽ là ai?

“Em nghỉ ngơi cho mau khỏe, có tin tức anh sẽ nói với em.” Nam Cung Kình Hiên vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng nói.

Dụ Thiên Tuyết mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm nhẵn càng thêm nổi bật, dựa vào cái gối, đôi mắt sáng trong, mở miệng nói: “Tôi cũng muốn biết đó là ai.”

Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mày: “Em muốn làm cái gì?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ chính khí, nghiêm túc nói: “Mặc kệ đối phương có mục đích gì, loại người có thể làm chuyện bỏ thuốc hạ lưu này chắc chắn không phải là người tốt lành gì, chẳng lẽ tôi đáng đời chịu tội hay sao?”

Hết chương 170