Nam Cung Kình Hiên nói xong cũng lạnh lùng buông cô ta ra, ánh mắt hung ác mà quyết tuyệt. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
"Đừng để cho tôi thấy cô xuất hiện ở nhà Nam Cung —— chuyện hôn ước tôi sẽ mau chóng giải quyết, tôi không cần một người phụ nữ ngay cả chồng mình cũng có thể bỏ thuốc, đoán chừng cô có cởi hết ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không đụng vào cô..... Tự giải quyết cho tốt!" Nam Cung Kình Hiên hờ hững nói, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi lạnh lùng đi ra khỏi phòng khám.
*****
Dụ Thiên Tuyết dắt tay Tiểu Ảnh rời khỏi bệnh viện, ngẫm nghĩ vẫn nên bồng cậu bé thì tốt hơn.
Mới vừa ngồi xổm người xuống thì sau lưng có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi bồng cậu bé lên, vững vàng ôm vào trong ngực.
Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt, trong nháy mắt thấy Nam Cung Kình Hiên thì bắt đầu cau mày, Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên, theo bản năng giơ cánh tay nhỏ bé giằng co, Dụ Thiên Tuyết nhìn người đến người đi trước cửa bệnh viện, cuống cuồng cau mày nói: "Nam Cung Kình Hiên, anh đặt thằng bé xuống, anh đặt xuống, có nghe hay không?!"
Cô không muốn tranh chấp cùng anh ở nơi công cộng, anh là đứa con cưng của thương giới, một khi bị người khác nhìn thấy cảnh này thì thật sự không thể nào giải thích rõ ràng được!
"Không muốn để cho nhiều người nhìn thấy thì nhỏ giọng một chút." Nam Cung Kình Hiên thản nhiên nói, nhìn về phía Tiểu Ảnh: "Khuyên nhủ mẹ cháu, mẹ không được bình tĩnh."
Sắc mặt Tiểu Ảnh đỏ lên, cái đầu thông tuệ cấp tốc xoay tròn, chịu đựng sự chán ghét quay đầu lại an ủi Dụ Thiên Tuyết: "Mẹ không cần gấp gáp, mặc dù chú này quá hư hỏng nhưng cũng chưa đến mức làm gì chúng ta, mẹ, chúng ta không nên ầm ĩ ở nơi này!"
Dụ Thiên Tuyết cau mày sâu hơn, quả thật không biết Nam Cung Kình Hiên muốn làm gì, nhưng mà hô to gọi nhỏ hiển nhiên không phải biện pháp giải quyết, cô nhẹ nhàng hít một hơi, cố nén tất cả tâm tình, đi theo Nam Cung Kình Hiên tới bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.
"Anh muốn làm cái gì? Vợ chưa cưới của anh vẫn còn ở trong bệnh viện, bây giờ anh bồng con trai tôi đi là có ý tứ gì? Nam Cung Kình Hiên, anh không sợ rước lấy phiền phức nhưng tôi sợ! Cầu xin anh đừng để cho người ta nhìn thấy tôi và anh ở chung một chỗ, tránh cho hiểu lầm thêm nữa!"
"Không cần để ý cô ta!" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, đặt Tiểu Ảnh xuống nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu bé, giương mắt nhìn quanh quẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt xa cách của Dụ Thiên Tuyết, trong lòng hơi đau nhói, tiến lên nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: "Nếu anh để ý đến lời nói của cô ta thì cũng sẽ không ra ngoài tìm em! Anh vốn có quan hệ với mẹ con em, sợ người ta hiểu lầm cái gì?"
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
"Anh quả thật là bệnh thần kinh, anh không sợ người khác nhìn thấy rồi bắt gió bắt bóng giống như sáng sớm hôm nay hay sao?! La Tình Uyển cũng đã nhìn thấy, anh còn muốn như thế nào nữa?! Anh muốn huyên náo dư luận xôn xao hay sao?!"
"Thật sự anh muốn huyên náo dư luận xôn xao!" Nam Cung Kình Hiên nói một cách kiên định, trong đôi mắt có chút mập mờ: "Tốt nhất là có thể dìm xuống cái tin tức gì đó của Bùi Vũ Triết, vậy thì anh khỏi cần phí hết tâm tư đi tìm mấy tòa soạn đăng tin tức kia, khiến bọn họ ngoan ngoãn câm miệng lại, ai cũng không cho nói nữa! Cái gì mà vợ đẹp, cái gì mà năm năm trước đã kết hôn sinh con, còn dám ăn nói lung tung anh sẽ để cho bọn họ sống không bằng chết!"
Dụ Thiên Tuyết giận đến tay chân lạnh ngắt, người đàn ông này, đã năm năm rồi mà cũng còn bá đạo như thế sao!
"Bệnh thần kinh!" Cô tức giận mắng một tiếng, dắt tay Tiểu Ảnh muốn rời đi.
"Cũng đã tới đây cùng với anh, không để anh đưa em về sao?" Nam Cung Kình Hiên nắm bả vai của cô, trầm thấp nói.
"Tôi với anh có quan hệ gì mà anh cứ quấn lấy tôi như thế này! Mỗi lần Tiểu Ảnh gặp anh thì đều không có chuyện tốt, anh không dây dưa với tôi thì chết phải không?!" Dụ Thiên Tuyết gạt tay anh ra, cau mày lui về phía sau, lại bị anh kéo trở về lần nữa!
"Anh thừa nhận, mỗi lần anh bị kích động đều làm cho Tiểu Ảnh bị thương, thật xin lỗi." Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói xin lỗi: "Không nên xúc động, để anh đưa em về được không? Thiên Tuyết....."
Tiểu Ảnh đứng im tại chỗ nhìn bọn họ dây dưa, cơ hồ có thể suy đoán, năm năm trước, mẹ bị người đàn ông này ăn sạch sành sanh như thế nào.
"Mẹ, không cần tranh cãi….." Tiểu Ảnh giật nhẹ ống quần của Dụ Thiên Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngước lên cất cao giọng nói: "Có người muốn làm tài xế thì để chú ấy làm, nếu không chú ấy sẽ ngủ không yên! Chúng ta cũng đâu có tổn thất gì!"
Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, nhìn bảo bảo của mình, cố gắng muốn nhìn ra ý tưởng trong đầu của cậu bé.
Đứa bé này, luôn luôn bài xích người cha kia, sao bây giờ lại…..
Dụ Thiên Tuyết có thể nhìn thấy trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tiểu Ảnh có sự thần bí mà lạnh lùng, hơi thở khẽ khiếp người.
"Lên xe, hửm?" Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói.
Gió thổi chầm chậm vào cửa sổ xe, bên trong chiếc Lamborghini màu lam đậm, Tiểu Ảnh ngồi ở trong lòng Dụ Thiên Tuyết ngay trên ghế lái phụ tạo thành một bức tranh ấm áp hoàn mỹ, chẳng qua biểu tình của Dụ Thiên Tuyết rất không được tự nhiên, tựa hồ cảm thấy bầu không khí này rất khó chịu.
"Về sau anh có thể đừng xen vào cuộc sống của chúng tôi nữa được không? Thật sự là không cần, hơn nữa, không phải là anh sắp kết hôn sao? Anh có thể kiềm chế lòng mình một chút hay không?" Rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết cũng không nhịn được mà nói với anh, thật sự cô không muốn lần nào cũng dùng phương thức kịch liệt để giải quyết vấn đề cùng với người đàn ông này.
"Ai nói với em là anh sắp kết hôn?" Nam Cung Kình Hiên hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: "Tôi vô tình nghe được, trong công ty có đồng nghiệp đang nghị luận."
"Em tin?" Anh cười lạnh, nghĩ lại thì nhất định là vợ chồng nhà họ La thả tin tức này ra, thật đúng là rất nhanh chóng.
"Điều này không có quan hệ gì tới anh, tôi chỉ không muốn bị một người đàn ông có vợ quấy rầy mỗi ngày, anh có biết như vậy sẽ làm cho người ta rất ghê tởm hay không?!" Dụ Thiên Tuyết cau mày nói, lại có hơi kích động.
Nam Cung Kình Hiên trầm mặc không nói lời nào, anh biết, trước khi làm cho cô mềm lòng thì không thể đưa ra bất kỳ cam kết nào, cô sẽ không cần, ngược lại sẽ ném xuống đất mà chà đạp, anh cần có thời gian, bây giờ thì cứ từ từ dây dưa.
Người phụ nữ này, anh có thể bỏ ra tất cả thời gian cùng tinh lực, đi vào trái tim cô đồng thời bồi thường cho mẹ con cô.
"Chú, chú dẫn mẹ con cháu đi chỗ nào nha?" Đột nhiên Tiểu Ảnh hỏi.
Nam Cung Kình Hiên hơi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện là mình chạy thẳng hướng về phía biệt thự nhà Nam Cung.
"Tiểu Ảnh muốn đi chỗ nào?" Ánh mắt cùng giọng nói của Nam Cung Kình Hiên cũng chậm rãi êm ái, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Ảnh giảo hoạt nở nụ cười: "Đi xem phim đi! Mấy bạn ở trong lớp cháu nói rạp chiếu phim gần đây chiếu bộ ‘Trần Thế Mỹ’! Nghe nói nhân vật chính là một kẻ bạc tình, cuối cùng lại bị chặt đầu, phải hay không mẹ?"