Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 145-1: Xử nữ dơ bẩn!




Sự kinh hãi to lớn lan tràn ở trong lòng anh.

Cả phòng khám cũng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua vẻ âm u tàn nhẫn, ngón tay thon dài nắm chặt tờ xét nghiệm, nắm rất chặt, từ từ trở thành một cục giấy nhăn nheo ở trong lòng bàn tay.

Từ đầu đến cuối La Tình Uyển vẫn nhẹ nhàng ôm bả vai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không nói một lời.

Trong lòng cô vẫn còn một màn kinh hãi kia, vừa rồi ở phía sau tấm rèm trắng, có trời mới biết trong lòng cô căng thẳng cỡ nào, cô vốn không muốn khiến bản thân chật vật như vậy, thế nhưng người đàn ông này quá tuyệt tình! Tuyệt tình đến mức làm cho lòng người lạnh lẽo!

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đứng dậy, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi tới trước mặt cô.

"Quả thật tôi đã xem thường cô, ngay cả một tờ xét nghiệm nho nhỏ mà cũng có thể suy tính chu toàn, La Tình Uyển, cô cứ như vậy mà làm phụ nữ của Nam Cung Kình Hiên tôi thì thật là đáng tiếc? Cô nên đi làm gián điệp!" Gương mặt tuấn tú trầm tĩnh của anh lạnh như băng, chầm chậm nhấn rõ từng chữ, hai cánh tay chống hai bên người cô, trong đôi mắt thâm thúy âm lãnh dần dâng tràn hận ý.

Cả người La Tình Uyển run lên, sắc mặt trắng bệch!

Cô nâng đôi mắt nhòa lệ lên, run giọng nói: "Anh vẫn không tin em..... Cho dù đã kiểm tra nhưng anh cũng không tin tưởng em đúng không?"

"Tôi tin tưởng cảm giác của mình!" Nam Cung Kình Hiên nói như chém đinh chặt sắt, đột nhiên giơ một tay bóp cần cổ mảnh khảnh của cô, ánh mắt âm lãnh sắc bén: "Màng trinh của cô làm thế nào rách nát tôi không muốn biết, tôi càng không muốn tự mình kiểm tra, La Tình Uyển, tôi hỏi lại một lần nữa, cô khẳng định đêm đó tôi đã chạm vào cô sao?"

Mấy chữ cuối cùng anh nói rất ác độc, La Tình Uyển run rẩy toàn thân, lần đầu tiên đối mặt với một Nam Cung Kình Hiên đáng sợ như thế.

"Không phải anh thì là ai? Trong mắt anh em có bao nhiêu xấu xí?! Tại sao anh cứ kiên trì mình không có chạm vào em?!"

"Không phải tôi kiên trì mình không có chạm vào cô —— mà là  năm năm nay, tôi không có chạm qua bất kỳ phụ nữ nào, căn bản cũng sẽ không đụng vào bất kỳ phụ nữ nào!" Nam Cung Kình Hiên hung ác tàn nhẫn bóp chặt cổ cô, dán đầu mũi mình vào chóp mũi đầy mồ hôi của cô, lạnh lùng nói: " Đêm hôm đó, cô thật sự cho là một chút ấn tượng tôi cũng không có hay sao?!"

Một tiếng sét nổ vang ở trong đầu, tay La Tình Uyển bao phủ mấy ngón tay mạnh mẽ của anh, mắt rưng rưng lệ trợn to.

Anh..... Anh.....

Không phải anh đã nói đêm hôm đó căn bản là anh không có ấn tượng gì sao.....

"Anh có..... Anh thật sự có..... Chúng ta thật sự đã xảy ra quan hệ….." Vẻ mặt La Tình Uyển thống khổ, giọng nói run run, dưới tình huống sắp hít thở không thông nắm thật chặt cổ tay của anh, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy sự uất ức

"Đương nhiên tôi biết cô khát khao —— cô cho rằng tôi muốn cô rồi thì không thể không cưới cô đúng không? A..... Chỉ là một tầng màng, cô lại muốn ép tôi chịu trách nhiệm với cô? Cô có biết tôi ghét nhất là bị người bức hiếp hay không?!" Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên dâng cao, hận không thể bóp chết cô.

Khóe mắt La Tình Uyển rơi xuống một giọt lệ, giùng giằng, đã hít thở không thông đến mức nói không ra lời!

Lúc bác sĩ đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt trắng bệch của La Tình Uyển kìm nén đến sắp bất tỉnh, hét lên một tiếng buông cái khay trong tay, nhào qua nói: "Trời ơi..... Buông tay! Vị tiên sinh này, anh mau buông tay! Đây là mạng người à nha?!"

Nam Cung Kình Hiên hung ác dùng sức, kéo dài vài giây mới đột ngột buông ra, ném cô ở trên ghế.

La Tình Uyển nhếch nhác đụng vào trong góc, vịn cái ghế ho khan lớn tiếng, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người bị phá hủy không còn một mảnh, nước mắt rơi đầm đìa, sau khi hít thở bình thường trở lại thì che miệng khóc thành tiếng, như hoa lê đẫm mưa, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

"Anh..... Cái người này, chuyện gì xảy ra! Anh có biết nơi này là bệnh viện hay không, chẳng lẽ anh muốn ở trong bệnh viện giết người sao?! Tốt xấu gì cũng là bạn gái là vợ tương lai của anh, anh muốn bóp chết cô ấy hả, anh muốn bạo hành gia đình thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không! Anh đúng là không muốn sống nữa mà!" Bác sĩ tức giận đến mặt cũng đỏ lên, hung hăng chỉ trích Nam Cung Kình Hiên.

"Bà nhận của cô ta bao nhiêu tiền?" Đột nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên quét về phía bác sĩ.

Bác sĩ run lên, trong đôi mắt thoáng qua chút hoảng sợ.

"Anh nói bậy bạ gì đó? Đây chỉ là một cái kiểm tra nho nhỏ anh đừng có nói lung tung! Bệnh viện của chúng tôi có văn bản quy định không cho nhận tiền, anh dám bôi nhọ tôi, tôi có thể đi kiện anh!"

"Cô ta đưa bà bao nhiêu tiền tôi sẽ trả gấp hai mươi lần ——" Ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sát khí khát máu: "Nói cho tôi biết kết quả chính xác là gì, hoặc là chuyện bà nhận hối lộ sẽ được báo trực tiếp cho bệnh viện, này đời bà cũng không cần mặc cái áo blouse trắng này nữa, tôi bảo đảm sẽ khiến bà thất nghiệp cả đời! Suy xét kỹ chưa?"

"Kình Hiên!" La Tình Uyển ngước mắt lên, lệ trong mắt rung động kịch liệt: “Tại sao anh nói như thế? Căn bản là em không có động tay động chân gì hết, tại sao anh cứ hoài nghi em như vậy?!"

Trong ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên căn bản chưa từng có bóng dáng của người phụ nữ này.

"Gấp hai mươi lần không đủ? Gấp năm mươi thì sao?" Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng băng lãnh.

Bác sĩ đã đứng không còn vững, ánh mắt Nam Cung Kình Hiên nghiêm túc mà lạnh lẽo khiến ý thức của bà ta cơ hồ hoàn toàn hốt hoảng, vuốt ve hai tay len lén nhìn La Tình Uyển, do dự phân vân, nhưng mà..... Bị tố cáo, bị xa thải, sau này có khả năng sẽ không còn làm bất kỳ công việc nào liên quan đến ngành y —— sắc mặt bác sĩ trắng nhợt, không dám nhìn mặt La Tình Uyển, nhanh chóng cúi đầu thấp xuống.

"Tốt, y đức thật sự tốt." Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi đi tìm viện trưởng của các người, kêu ông ấy tăng lương để khích lệ bà được không??"

Bác sĩ trợn to hai mắt, hoàn toàn hốt hoảng, đôi môi run rẩy dữ dội kêu lên: "Anh đừng đi tìm viện trưởng! Viện trưởng của chúng tôi không quản nhiều chuyện như vậy..... Chúng ta nói chuyện với nhau, nói cùng nhau được rồi!"

Trong lòng La Tình Uyển lạnh lẽo, nước mắt đầm đìa, run giọng quát: "Bà câm miệng! Không cho bà nói bậy bạ lung tung, chẩn đoán bệnh bà cũng đã làm bà còn muốn thế nào?! Bà làm bác sĩ thế này hay sao?!"

"Tôi..... Trong nhà tôi còn có chồng con, tôi có thể làm như thế nào đây….." Bác sĩ khổ sở nói, tận lực cách xa La Tình Uyển một chút, cau mày nói: "Hơn nữa cô nói hai người là người yêu đang cãi nhau gì đó, tiểu thư, cô không cần phải uất ức như vậy, rõ ràng cô vẫn còn trong trắng, còn sợ người đàn ông này không cần cô sao! Tiên sinh, anh nói có đúng không?!"

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đột nhiên chấn động, gật đầu, sát khí bốn phía, tầm mắt nhìn về phía La Tình Uyển.

"Bà ——!" Sắc mặt La Tình Uyển sung huyết đỏ bừng như sắp nổ tung, trong khoảnh khắc cảm thấy cả bầu trời cũng sụp đổ, cô ta ngậm miệng căn bản không dám ngẩng đầu lên, thật sự muốn tìm một chỗ trốn chạy, cực lực trốn chạy!

"Không phải như thế này..... Không phải như thế! Bà là đồ lường gạt, bà không được nói lung tung! Không phải như vậy tôi không có hư hỏng như vậy!" La Tình Uyển gào thét, từ nhỏ đến lớn đã được giáo dục tốt cùng cuộc sống an nhàn sung sướng, căn bản là chưa từng để cô chịu khuất nhục thế này, chưa hề lộ ra một mặt xấu xa ác liệt của mình trước mặt người khác! Cô ta hoàn mỹ, dịu dàng, thiện lương, đáng giá để yêu! Cô ta không hề làm chuyện xấu! Cô ta thật sự tốt đẹp!

Bác sĩ càng thêm kinh ngạc, ngập ngừng không biết phải giải thích như thế nào, mà La Tình Uyển lại càng mất phong độ, tranh cãi ở ngay trong phòng khám, khuôn mặt xinh đẹp hào phóng có vẻ nhếch nhác vô cùng, gào thét chói tai, cử chỉ luống cuống.

Nước mắt nóng hổi che phủ mọi thứ, La Tình Uyển khó mà tiếp nhận trò hề của mình bị vạch trần ở trước mặt người mình thích nhất, trước kia, cô ta còn có thể có được sự đồng tình của anh, còn có thể dùng sự dịu dàng của mình để cảm hóa anh, nhưng mà bây giờ, cô ta còn có thể làm cái gì?!

Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên có thể đâm thủng người khác, chầm chậm đi tới trước mặt cô ta, cúi người xuống lạnh lùng nhéo cằm của cô ta, trong đôi mắt thâm thúy  lộ vẻ chán ghét cùng sự hờ hững chưa bao giờ có: "Thật không biết thì ra cô thật sự còn là xử nữ..... Nhưng là..... Xử nữ dơ bẩn!"

Xử nữ dơ bẩn!

Anh gằn từng chữ, vang vang mạnh mẽ, giọng nói khàn khàn, hoàn toàn lộ ra sự chán ghét. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon.

La Tình Uyển bị ép buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh, có cảm giác mình giống như đang bị lăng trì, từng đao từng đao, đau đến không thể tả!