Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 105-2: Bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do (2)




Nam Cung Kình Hiên đứng dậy dọn dẹp bản thân sạch sẽ, ngón tay thon dài cài từng cái nút áo sơ mi, cầm tây trang lên để trên người cô, toàn thân khôi phục lại bộ dáng kiêu căng lạnh lùng.

“Dụ Thiên Tuyết, bây giờ tôi sẽ thả em, như em mong muốn!”

Nam Cung Kình Hiên nắm cổ tay của cô lên, kéo cô xuống từ ghế sau xe, không để ý tới thời điểm hoan ái đã dùng sức thô bạo hành hạ cô như thế nào, lúc cô xuống xe chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngả nhào trên đất cũng không quan tâm, sắc mặt xanh mét, trong mắt là sự kiêu căng và kiên quyết.

“Bắt đầu từ hôm nay cách xa tôi càng xa càng tốt! Công tác ở Lịch Viễn khỏi cần làm nữa, sau cùng, tôi sẽ cho em một khoản tiền đủ nuôi sống em nửa đời sau!” Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe ‘Phanh!” một tiếng, lạnh lùng nói tiếp: “Giao dịch này tôi coi như đã đối đãi rất tốt với em, hiện tại, chúng ta mỗi người một ngã!”

Dụ Thiên Tuyết đứng không vững, lảo đảo một cái muốn đứng dậy, nhưng vẫn ngã nhào trên mặt đất.

Mái tóc của cô xốc xếch, bị gió thổi tung xinh đẹp mà thê lương, bờ vai trần trụi trơn bóng như ngọc, một dấu răng ở ngực còn đang rớm máu làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.

Tây trang được quăng qua che phủ nửa người dưới của cô.

Mong mỏi tự do đã lâu, cuối cùng cứ nhếch nhác thế này mà đến.

Dụ Thiên Tuyết muốn thử cười một chút, vừa hơi nhếch miệng thì một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Cô đứng dậy, thân thể mảnh khảnh yếu đuối trong gió thổi lất phất, mấy ngón tay xanh xao siết chặt tây trang của anh trên người, che phủ được đến mông, cái váy dài bị xé đến phần thắt lưng căn bản là không còn che đậy được gì, nhưng cô vẫn cố kéo tới kéo lui rồi nâng đôi mắt đầy lệ lên nhìn anh.

“Cám ơn…..” Dụ Thiên Tuyết hít sâu một hơi, sắc môi nhợt nhạt, hơi thở mong manh: “Cám ơn anh…..” 

Cả người nhếch nhác, áo lót bị kéo tới giãn lỏng, quần lót dưới hạ thân bị xé rách, Dụ Thiên Tuyết run rẩy mặc tây trang bao chặt thân mình, giãy thoát bỏ rơi giày cao gót, đôi chân trần dẫm trên cát đi về nơi xa.

Dụ Thiên Tuyết, bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống, chảy đầy trên gương mặt mỉm cười của cô.

Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà đứng nhìn, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng tràn đầy tơ máu.

Cô gái, quay đầu lại.

Chỉ cần quay đầu lại một lần, chịu thua một lần thôi, tôi sẽ không để em đi! Tôi cho em cái quyền được ở lại bên cạnh tôi!!

Nhưng không, bóng dáng mỏng manh của Dụ Thiên Tuyết hướng về phía ánh chiều tà đi tới, càng lúc càng xa, ngay cả quay đầu lại một chút cũng không có.

Nam Cung Kình Hiên đã sớm nắm chặt nắm đấm, cố nén mới không đuổi theo ôm cô vào lòng nhẹ giọng an ủi, anh không muốn thả cô, cho tới bây giờ cũng không hề muốn!

Đứng giữa trời đất, tiếng sóng biển rì rào, Nam Cung Kình Hiên dường như đã trải qua một hồi tai nạn sinh tử tỉnh lại, trong đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu, tầm mắt đã không còn bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, anh tự nói với mình bất quá đây chỉ là một giấc mơ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, đến khi anh trở về, tất cả cũng vẫn sẽ giống như trước kia.

Anh vẫn là Nam Cung Kình Hiên như trước kia.

Hít thở mấy hơi thật sâu mới quay về trong xe, Nam Cung Kình Hiên khởi động xe mấy lần mới thành công, xe chạy một lúc thật lâu mới phát hiện là đã sai đường, gương mặt tuấn tú tái nhợt, hung hăng chuyển động vô lăng bâng quơ chạy trên đường.

..... Cô ấy không có mang giày, có thể đi tới nơi nào?

..... Y phục của cô ấy đều đã rách nát, trời tối bị người ta ức hiếp thì làm sao bây giờ?

..... Căn bản cô ấy không biết đường, chỗ này là mình ép buộc đưa tới đây, cô ấy không thể quay về!!

Chạy một mạch trên đường, rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên không nhịn được hung hăng đạp thắng xe, sợ run trong mấy phút mới bắt đầu tìm kiếm đồ đạt của cô trên xe, không thu hoạch được gì, thật sự là cô không có mang theo gì hết, một thân một mình, ngoại trừ bản thân thì không có gì cả.

Sắc trời dần tối, Nam Cung Kình Hiên lái xe về đường cũ, gia tăng tốc độ chạy về phương hướng Dụ Thiên Tuyết đã rời đi.

*****

Trong biệt thự nhà Nam Cung, La Tình Uyển dạo bước chầm chậm đi thẳng tới phòng sách của Nam Cung Kình Hiên.

Chỗ này, trước kia cô đã từng tới cho nên rất quen thuộc, mấy năm trôi qua bố cục vẫn như cũ, nơi này không hề thay đổi, La Tình Uyển nhìn đồng hồ trên vách tường, 11 giờ, Nam Cung Kình Hiên vẫn chưa về.

Cả một ngày, tin tức đều đã huyên náo đến sôi sùng sục, cô không lên mạng cũng không coi tivi nhưng có thể dự đoán chuyện sẽ như thế nào, trước tiên là anh bỏ lỡ thời cơ đích thân cùng vợ chưa cưới xuất hiện ở bên ngoài để bác bỏ tin đồn, lại chạy đi đuổi theo tình nhân, là sợ cô ấy gặp chuyện không may cho nên phải đi lấy lòng, có đúng không?

La Tình Uyển chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu, dưới ánh đèn gương mặt xinh đẹp sáng bóng rực rỡ.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

La Tình Uyển mở mắt ra, nhìn điện thoại chằm chằm, đã reo được một lúc nhưng cô vẫn không nhận, do dự chốc lát, tiếng điện thoại vẫn liên tục vang nên vẫn là bắt máy.

“Alo? Cuối cùng cậu cũng chịu nhận điện thoại rồi sao?” Lạc Phàm Vũ thở mạnh một hơi, giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Chết tiệt, mình gọi vào điện thoại di động cho cậu mười mấy lần lỗ tai cậu bị điếc hay sao mà không bắt máy! Dụ Thiên Tuyết đâu? Cậu không làm gì cô ấy đó chứ? Nam Cung Kình Hiên, mình cảnh cáo cậu mau trả lời mình, cậu không có làm gì cô ấy!!”

Bên kia lạnh lùng yên lặng, Lạc Phàm Vũ càng thêm phiền não, nhớ tới Nam Cung Kình Hiên trời sinh có khuynh hướng bạo lực thì hơi sợ, tính tình Dụ Thiên Tuyết quật cường như thế, khẳng định là bất kể người đàn ông này có nhu tình như thế nào có xoa dịu như thế nào cũng vẫn là muốn rời khỏi cậu ấy, Nam Cung Kình Hiên nhất định sẽ không tha cho cô ấy!

“Chết tiệt….. Mình giấu diếm không được rồi…..” Trong lòng Lạc Phàm Vũ bấn loạn, xung động gầm vào điện thoại: “Kình Hiên, tạm thời cậu đừng làm loạn có nghe hay không! Mình nói cho cậu biết, Dụ Thiên Tuyết không phải là nhức đầu đi bệnh viện khám, cô ấy mang thai! Chính là con của cậu, tạm thời cậu đừng có lớn tiếng thô bạo với cô ấy, cũng đừng đụng vào cô ấy!”

Một tiếng sét xuyên qua sóng điện từ nổ vang trong đầu của La Tình Uyển, đôi mắt xinh đẹp thoáng run rẩy, trong nháy mắt nghe được câu nói kia, cô từ từ yên tĩnh lại.

Dụ Thiên Tuyết mang thai, chính là con của cậu.

La tình Uyển cầm chặt ống nghe điện thoại, mặc cho Lạc Phàm Vũ tiếp tục gầm thét ở bên kia, trong lòng vốn là đang u oán vì kế hoạch bất thình lình bị xáo trộn, đầu cô ong ong, bị tin tức như thế chấn động cũng không còn sự nhã nhặn lịch sự thanh nhã như quá khứ nữa.

Không thể tỉnh táo an tĩnh được nữa.

Thanh âm trong điện thoại vẫn còn đang gầm thét, hàng mi dài của La Tình Uyển run lên, vội vàng cúp điện thoại.

“Chị Tình Uyển, chị Tình Uyển!!” Nam Cung Dạ Hi dọc theo hành lang đi tới, vẻ mặt rất gấp: “Rốt cuộc em cũng tìm được chị!”

La Tình Uyển vẫn đứng không nhúc nhích, thần sắc trước sau như một lạnh nhạt xinh đẹp.

“Ba ba vừa mới dạy dỗ em trong thư phòng, ngay cả cơm tối cũng phạt em không được ăn, em là phụ nữ có thai nha, tại sao ba lại có thể như vậy!!” Nam Cung Dạ Hi uất ức bắt lấy tay của cô lắc lắc, lại giật mình nhớ tới chuyện khác, nghiêm túc nói: “Chị Tình Uyển, em nói cho chị biết một tin, hôm nay lúc em đến bệnh viện gặp phải một người, chị đoán coi là ai!”

La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, xoay người, khóe miệng ưu nhã mà dịu dàng: “Là ai?”