Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 100: Dụ Thiên Tuyết, tôi thả em không được




Lần nữa tới bệnh viện thế nhưng lại là loại tình huống này.

Nam Cung Kình Hiên nhíu mày lo âu chờ kết quả ở ngoài cửa phòng bệnh, anh phiền não muốn hút một điếu thuốc nhưng đưa lên môi rồi lại lấy xuống, bệnh viện hẳn là không cho phép hút thuốc, nhưng mà….. Đáng chết, tình trạng của cô như thế nào rồi?!

Đợi đến lúc bác sĩ ra ngoài nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vùi sâu trong drap giường trắng như tuyết trên chiếc giường đơn trong phòng bệnh.

“Sốt 39°5, sao bây giờ mới đưa đến đây?! Tiếp tục sốt cao thì đần độn cũng không biết chừng!” Bác sĩ gạt khẩu trang cau mày nói, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Nam Cung Kình Hiên.

Sắc mặt người đàn ông cao lớn tái xanh, thái độ cũng rất khiêm tốn, thấp giọng trả lời: “Xin lỗi, là do tôi sơ sót.”

“Cậu đó, tốt với bạn gái mình hơn một chút, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh nhưng dù có lạnh cỡ nào thì cũng không lạnh thành ra như vầy chứ? Thật không biết các anh các chị tại sao lại…..” Bác sĩ oán trách nói thầm, đeo khẩu trang lên: “Cậu qua đây cầm thuốc giúp tôi, chích thuốc hạ sốt rồi chờ coi có thể hạ sốt hay không, nếu như không được thì phải nằm viện 2 ngày.”

Nam Cung Kình Hiên xanh cả mặt, có mấy cuộc điện thoại gọi tới nhưng nhìn anh cũng chưa nhìn liền trực tiếp cắt đứt, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại.

Thuốc cũng đã chích xong, nhưng suốt 2 giờ cô vẫn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ lại quay trở vào đo nhiệt độ lần nữa, nhìn nhiệt kế thì thở phào: “Hạ được một chút, các người không gấp gáp chứ? Không có gì thì nằm viện một ngày, dĩ nhiên, nếu cậu cảm thấy thế này cũng không thành vấn đề thì cứ lấy thuốc về nhà uống, tôi không có ý kiến.”

Nam Cung Kình Hiên gật đầu một cái: “Tôi ở đây với cô ấy.”

Lúc chạng vạng Nam Cung Kình Hiên trở về biệt thự một chuyến lấy ít đồ, đi xuống lầu thấy La Tình Uyển ở trong phòng khách đang lo lắng gọi điện thoại, nhìn thấy anh thì rất kinh ngạc, vội vàng nghênh đón: “Sao bây giờ anh mới về? Hôm nay em gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng không tìm được anh, anh không biết Dạ Hi đã xảy ra chuyện phải không? Liên lạc với anh không được em sốt ruột muốn chết.”

Nam Cung Kình Hiên giật mình: “Nó thế nào? Xảy ra chuyện gì?”

LaTình Uyển lắc đầu: “Cũng là trách chính bản thân em ấy, mang thai 6 - 7 tháng còn muốn lái xe đi hóng gió, Dĩ Sênh không lay chuyển được nên đành phải đưa em ấy đi, vốn là trên đường rất cẩn thận nhưng em ấy vẫn còn chơi trò yếu tim như vậy, sau đó lại cùng một chiếc xe…..”

“Nó thế nào?! Người đâu?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, giọng gấp gáp hỏi.

“Không có chuyện gì lớn, Trình Dĩ Sênh che chở cho em ấy, chẳng qua là bị kinh sợ đưa đến bệnh viện cũng chỉ chích thuốc an thần mà thôi, đã không có việc gì rồi.” La Tình Uyển dịu dàng nói, cũng nhìn ra anh thật sự là vội.

Trái tim thấp thỏm của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi buông lỏng, lạnh lùng nói: “Lớn đầu như vậy rồi mà ngay cả việc thông thường này cũng không hiểu, nó không có ý định sinh đứa bé hay sao?!”

La Tình Uyển nhích tới gần chìa tay níu cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng tức giận, hiện giờ bọn họ đang trên đường từ bệnh viện trở về, lúc Dạ Hi về anh nhớ đừng lớn tiếng với em ấy, em ấy đã bị kinh sợ cũng đã bị bác trai la mắng, anh ôn tồn một chút, biết không?”

Nam Cung Kình Hiên mở tay của cô ra: “Anh không rảnh la lối nó, lần sau rồi hãy nói, em nói đó chú ý tới bản thân một chút.”

“Anh….. Anh đi đâu vậy?” La Tình Uyển nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh không hề do dự đi ra ngoài, nhất thời không nhịn được, nhẹ giọng hỏi.

“Việc này em không cần phải xen vào, mấy ngày tới anh sẽ không về, em thích ở lại đây thì cứ ở dù sao thì cũng có phòng khách để em ở lại.” Nam Cung Kình Hiên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt thản nhiên.

La Tình uyển chậm rãi đi tới cửa, ánh mắt mát lạnh vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, thấy anh để gì đó ở trong cốp xe, nhìn ánh mắt lo âu cùng tâm tư chăm chú mải miết của anh, cô suy đoán là đã xảy ra chuyện gì đó.

Xác thực cô không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng điều duy nhất cô có thể khẳng định là hiện giờ tâm tư của anh căn bản cũng không ở nhà Nam Cung, tình hình này, thật rất không ổn.

La Tình Uyển khéo léo kéo kéo dây đồng hồ trên cổ tay, biết mình không thể để mặc cho anh tiếp tục như vậy được nữa.

*****

Trong bệnh viện, khi Dụ Thiên Tuyết tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Y tá nhìn thấy cô tỉnh lại thì rất vui mừng đi tới hỏi: “Cô tỉnh rồi? Cô thật hạnh phút nha, hôm qua sốt cao bạn trai ở trong này chăm sóc một ngày một đêm, hiện giờ đã hết sốt cô không sao nữa, anh ấy đi xuống dưới mua bữa sáng rồi.”

Dụ Thiên tuyết nhìn ngoài cửa sổ một chút, giọng khàn khàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Y tá nhìn điện thoại di động nói: “Hơn 7 giờ, còn sớm, sao vậy, cô muốn làm cái gì?”

Dụ Thiên Tuyết không nói gì thêm, khuôn mặt tái nhợt vẫn nhuần nhã đẹp động lòng người, chậm rãi ngồi dậy, nhìn y phục xa lạ trên người cũng không hề lo lắng là ai đã giúp cô mặc vào, đứng lên xuống giường đi vài bước, đau mỏi trong cơ thể dần dần xua tan, tinh thần của cô coi như tốt, kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt trời mới mọc tản ra những tia nắng chói mắt.

Nam Cung Kình Hiên mua xong bữa sáng đi lên, nhìn bóng lưng cô, thở một hơi thả lỏng. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

“Có việc gì sao? Còn khó chịu hay không?” Thân ảnh anh mạnh mẽ rắn rỏi đi tới, không nhịn được ôm chặt cô vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng dán sát mặt của cô nói.

Cảm giác ấm áp cuốn lấy toàn thân nhưng thân thể Dụ Thiên Tuyết lại khẽ cứng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không biết có phải là còn sợ hãi hay không.

“Bây giờ chỉ mới hơn 7 giờ, tôi còn kịp tới công ty.” Cô lạnh mặt, nhẹ giọng nhắc nhở anh.

Mới đầu Nam Cung Kình Hiên không hiểu hàm ý của cô, nghe một hồi lâu mới hiểu, trong lòng đau nhói vô cùng khó chịu.

Nhẹ nhàng quay người cô lại, sắc mặt anh cũng rất khó coi nhưng lại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô, thấp giọng ám ách nói: “Hôm nay em bệnh, có thể không đi."

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, sắc mặt vẫn trắng bệch lùi lại một bước đề phòng nhìn anh: “Không cần, tôi đã khỏe rồi, không hề gì có thể đến công ty.”

Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên cuồn cuộn gió mây, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

“Dụ Thiên Tuyết, tôi không ép em nữa, chúng ta hòa thuận sống chung với nhau, được không?” Nam Cung Kình Hiên bước tới, hai cánh tay chậm rãi chống trên bức tường sau lưng cô, giọng trầm thấp từng chữ từng câu phát ra từ tim phổi.

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt toát ra sự nghiêm nghị quật cường, lắc lắc đầu: “Chỉ có 1 tháng, đã được 1 tuần rồi, thời gian còn lại bao nhiêu tôi rất rõ ràng, Nam Cung Kình Hiên, hi vọng anh giữ lời.”

Nam Cung Kình Hiên cố nhịn xuống cảm xúc nhưng vẫn không nhịn được, một phát ôm eo cô kéo qua ôm thật chặt vào trong ngực, áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thấp giọng nói: “Em nhất định phải bướng bỉnh thế này hay sao? Tôi biết hôm qua là tôi sai, tôi không hỏi rõ, tôi…..”

Dụ Thiên Tuyết e ngại thân thể anh thân cận, nhắc tới chuyện hôm qua sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, trong đôi mắt quật cường đang rưng rưng nước mắt cũng có cả sự tuyệt vọng, cả người cô suy yếu đến cực hạn.

Nam Cung Kình Hiên nói không được nữa, cắn răng nhẫn nhịn một hồi mới nới lỏng kiềm hãm đối với cô nhưng vẫn ôm cô như cũ, nhẹ nhàng chống trán của mình vào trán của cô: “Dụ Thiên Tuyết, tôi thả em không được.”

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết thoáng qua một tia hoang vu, cô nhớ rõ lời của anh, cô chỉ đúng là loại phụ nữ tùy tiện lấy ra vui đùa một chút, chẳng qua là một món đồ chơi, không có gì không buông tay được, cũng giống như một loại vải rách, quăng bỏ thì quăng bỏ.

Khó có thể chịu được sự giày vò trầm mặc này, Nam Cung Kình Hiên kéo bàn tay lạnh như băng của cô qua, siết chặt eo  cô, dịu dàng dụ dỗ: “Tôi mua cháo, ít nhiều gì cũng ăn một chút, cho dù muốn bướng bỉnh với tôi thì cũng phải có sức lực rồi mới nói, hửm?”

Một ngày không có ăn uống gì nên cơ thể Dụ Thiên Tuyết rất yếu, chỉ có thể mặc cho anh lôi kéo đến bên giường ngồi xuống.

Chăm chú nhìn hộp cháo dinh dưỡng màu trắng, trong mắt Dụ Thiên Tuyết lờ mờ dâng lên hơi nước, ừ, 1 tháng, sau 1 tháng cô vẫn là một người sống sờ sờ, vẫn có tôn nghiêm có nhân cách sống, tại sao cô lại vứt bỏ?

Cầm lấy cái muỗng anh đưa tới, cô ăn từng muỗng từng muỗng, dù là nước mắt rơi vào trong cháo cũng kiên định ăn xong, bỗng nhiên rất muốn biết Tiểu Nhu ở nước ngoài như thế nào, em sống có tốt không, có gặp phải khó khăn gì hay không, có kiên cường hay không.

Nam Cung Kình Hiên đứng ở một bên nhìn cô, trái tim như bị đao cắt, sắc mặt tái xanh.

Không nhịn được đi ra ngoài hút một điếu thuốc, ngón tay thon dài đè giữ huyệt thái dương, thật không hiểu nổi chính mình, cô gái này, lúc vừa mới bắt đầu đúng là có hứng thú nên chiếm giữ ở bên người vui đùa một chút, nhưng bây giờ, tại sao càng ngày càng bỏ không được?

*****

Suốt gần cả 1 tháng, Nam Cung Kình Hiên như là thay đổi thành một người khác, đối với cô vô cùng dịu dàng, bất cứ chuyện gì cũng có thể quan tâm lo liệu chu toàn, chỉ duy nhất một điều là theo ý nguyện của cô không hề chạm vào cô nữa, vì mỗi lần thân mật là ánh mắt yếu đuối như mắt một con nai con của cô lại đề phòng, lần đầu tiên Nam Cung Kình Hiên vì một người phụ nữ mà nhẫn nhịn dục vọng lâu như vậy.

Phần lớn thời gian sau khi kết thúc công việc anh đều ở lại khu Bích Vân, rất ít khi trở về nhà Nam Cung.

Tảng sáng, sương mù từ từ tản đi, trong chiếc mền ấm áp làm cho người ta tham luyến Nam Cung Kình Hiên cảm giác được người trong ngực bỗng nhúc nhích, chính mình cũng từ từ tỉnh táo lại, ôm sát cô triền miên hôn lên trán cùng gò má của cô.

“Có lạnh hay không?” Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô: “Tôi nói rồi máy điều hòa không khí ở đây có thể thay đổi tần số lạnh thành nóng, em chính là không có ý định mở đúng không?”

Dụ Thiên Tuyết bị ôm rất chặt hô hấp cũng muốn không thông, mở hàng mi như cánh bướm ra, cô mở miệng nói: “Tôi không có thói quen mở điều hòa trong mùa đông, anh thích thì cứ mở, tôi không có ý kiến.”

Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên từ từ trở nên nguy hiểm, lật người đè lên cơ thể cô, đôi mắt như mắt dã thú nhìn cô chăm chú.

Vật nào đó ở phía dưới thân thể to lớn của anh đã bắt đầu thức tỉnh trở nên cực nóng cứng rắn, chống đỡ trên thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng nảy lên, Dụ Thiên Tuyết cảm giác trong mền có khí lạnh tràn vào, thanh tỉnh hơn một chút, đôi mắt trong veo như nước chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh.

“Còn lại bao nhiêu ngày?” Đột nhiên anh lạnh lùng hỏi.

Dụ Thiên Tuyết sợ hãi nén chịu sự bộc phát của anh, trả lời rõ ràng: “9 ngày.’

“A….. Em nhớ rất rõ!” Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ có thể đâm thủng cô.

Dụ Thiên Tuyết cũng không nói lời nào, trong ánh mắt có sự tuyệt vọng cùng kiên định đan xen, thật sự cô đang mong đợi ngày đó, ngày cô tự do, ngày mà cô không còn ăn nhờ ở đậu nữa, không nợ người ta cái gì cũng không cần từng đêm chịu khuất nhục và đau khổ giày vò!

Nam Cung Kình Hiên bùng cháy lửa giận, bất thình lình đè thấp người xuống mạnh liệt hôn đôi môi của cô.

Dụ Thiên Tuyết bị động tác cuồng liệt của anh hù sợ, đôi môi bị buộc cạy mở nghênh đón cuồng phong mưa rào anh mang tới, ý thức chìm nổi giống như ở giữa trung tâm sóng lớn, bàn tay anh xé rách áo ngủ đơn bạc của cô, cảm xúc toàn thân bất chợt lạnh lẽo, Dụ Thiên Tuyết có thể cảm nhận được bản thân đã không còn bất kỳ che đậy gì.